- Được! Đuổi thì tôi đi.
Tần Tử Kỳ nhún vai rời khỏi. Anh ta biết Lục Vỹ Thần sắp không chịu được nữa rồi, hắn là tổng giám đốc chứ không phải đại minh tinh phim điện ảnh, có giỏi diễn thế nào cũng không diễn mãi được. Cố Vi là nỗi đau của Lục Vỹ Thần, nếu không phải ngày đó Cố Vi bỏ hắn mà đi thì hắn sẽ không thành bộ dạng ác bá như bây giờ.
Lục Vỹ Thần chờ cho Tần Tử Kỳ khuất bóng mới thở dài. Kiềm nén cảm xúc thật là mệt mỏi, không còn yêu nữa nhưng kí ức vẫn còn, nỗi đau vẫn còn, chúng như sự ám ảnh bám lấy hắn không chịu buông bỏ. Nhớ đến ngày tháng sống dở chết dở đó hắn sợ đến phát run.
Hình ảnh thuần khiết của Cố Vi khiến Lục Vỹ Thần bị mẫn cảm, không thể chịu đựng được. Đó cũng là lý do tại sao hắn để hôn thê chết mà không hề tiếc thương, thậm chí còn cảm thấy họ đáng chết. Chỉ cần là mẫu con gái yếu mềm, trong sáng, dịu dàng, ủy mị, hắn căm ghét đến không muốn cho lọt vào tầm mắt. Hắn chỉ thích Hà Tiết Âu.
Hà Tiết Âu chán chường nằm trên giường nghịch điện thoại. Chẳng muốn dậy một chút nào, định bụng chờ đến giờ cơm rồi mới rời khỏi giường. Mạng xã hội bị lướt đến không thể làm mới bản tin nữa, đang định vứt điện thoại sang một bên thì Lục Vỹ Thần gọi đến.
Hà Tiết Âu liền ngồi bật dậy, do dự không biết nên hành xử thế nào ở tình huống này, đây là lần đầu tiên Lục Vỹ Thần gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-mot-cap-cuc-pham-yeu-nghiet/1508853/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.