“700 mét, ngã tư phía trước.”
Giọng nói được mong chờ nhất cuối cùng cũng vang lên rồi, Lục Vỹ Thần đã không còn xa nữa. Xe của Tần Tử Kỳ tăng tốc, trong chớp mắt đã thấy được một chiếc xe khác đang chờ sẵn ở ngã tư, Lục Vỹ Thần còn đích thân ra ngoài đợi.
- Trả vợ cho cậu. Tôi chịu không nổi nữa rồi!
Tần Tử Kỳ giao người như giao nợ, trao Hà Tiết Âu vào tay của Lục Vỹ Thần, tâm hồn được giải tỏa như vừa thoát khỏi kiếp nạn lớn.
- Đặt phòng cho tôi, khách sạn gần nhất!
Lục Vỹ Thần gương mặt điềm tĩnh, nhàn nhạt nói.
Hà Tiết Âu cũng thật biết điều, lúc không có ai thì bám lấy Tần Tử Kỳ không buông, Lục Vỹ Thần tới rồi thì nhanh chóng buông tay để ôm lấy Lục Vỹ Thần. Khôn như thế này, lý trí chắc chắn là còn rất tốt.
- Hả? Không về nhà sao?
Tần Tử Kỳ ngạc nhiên hỏi lại. Từ trước tới nay, Lục Vỹ Thần chỉ có hai chỗ qua đêm, một là công ty, hai là nhà, chưa bao giờ đặt chân vào khách sạn. Bây giờ đột nhiên muốn tới khách sạn, lại còn khách sạn gần nhất, không qui định một chuẩn mực nào.
- Cô ta như thế này, về nhà có kịp không?
Lục Vỹ Thần nói Tần Tử Kỳ mới nhìn lại. Hà Tiết Âu vừa mới nằm vào vòng tay của Lục Vỹ Thần đã mạnh dạn tháo cúc áo của hắn, áo bị bạch ra để trống phần ngực săn chắc, dùng phần má mềm mịn liên tục cọ xát vào. Bên ngực còn lại thì tay không ngừng sò mó, cấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-mot-cap-cuc-pham-yeu-nghiet/1508847/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.