Hiên Viên Sam và nhóm người thái tử gặp gỡ ngày càng thường xuyên, Kỳ An biết đó là vì chuyện của Lạc Hoài Lễ.
“Hiên Viên, hay là chúng ta rời khỏi kinh thành?” một hôm, nàng hỏi hắn.
Hiên Viên Sam nhìn nàng một lúc, đột nhiên cười, “Ta đã đồng ý với nàng, ta sẽ làm được!”
“Nhưng mà Hiên Viên…?” nàng muốn nói gì, hắn đã tiến lên ôm lấy nàng,
“Không nhưng gì cả, chờ chuyện ở đây ổn thỏa, chúng ta sẽ rời đi. Ta không muốn thiếu nợ người khác, cũng không muốn nàng mắc nợ.” Nàng muốn nợ, cũng chỉ có thể nợ hắn.
Huống chi, lời thề hôm đó Trường Khanh lập còn vang vọng bên tai hắn, hắn làm sao có thể để bóng ma kia quanh quẩn bên nàng.
Đêm đã khuya, Hiên Viên Sam vẫn ngồi ở thư phòng nhìn vào tin tức Mạc Nhược chuyển tới lúc ban ngày.
Có vài thứ rất lạ.
Hắn day day trán, cảm thấy có gì đó rất rõ ràng, rồi lại như cách một lớp sương mù khiến hắn không sao thấy được.
“Hiên Viên!” Kỳ An bưng một bát thuốc đi đến.
Nhìn bộ dáng của hắn, nàng vội vàng đặt bát xuống, nhẹ nhàng day trán cho hắn.
Lực đạo vừa phải, Hiên Viên Sam giãn hai hàng lông mày, khóe miệng chậm rãi cong lên.
“Có tiến triển gì không? Ta thấy chàng và bọn Mạc đại ca mỗi ngày đều gặp vài lần.”
Hiên Viên Sam ngồi ngay ngắn, lắc đầu, giở một tờ giấy Tuyên Thành ra,
“Thật nghĩ không ra. Mấy vạn người Đào Hoa cốc đều không thấy bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-lanh-bac/2785765/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.