Chương trước
Chương sau
Truyện chỉ được đăng ở wordpress Vườn hoa nhà mình và trang wattpad Yuxin212, các trang khác đều là reup.

Bách Triều gật đầu: "Ý tưởng này rất hay, nhưng quá khó khăn."

Ngu Độ Thu tán đồng: "Đúng vậy, sau vụ án của Bách Chí Minh, cảnh sát quận Tân Hải đã điều tra nguồn gốc của lô hàng, mấy tháng qua đi không thu hoạch được gì. Bản thân thứ này cũng rất bí ẩn, liều lượng thường dùng là 100 microgam, ít hơn một hạt muối, là có thể khiến người ta có ý định tự sát, nếu không có người cung cấp manh mối thì gần như không thể tìm ra được, đối tượng thẩm vấn duy nhất là Bách Chí Minh đã chết, không biết trước khi chết hắn đã liên lạc với ai, chỉ có thể mò kim đáy bể, truy tìm từng nơi khi Bách Chí Minh còn sống đã đi qua, từng người đã liên lạc, không biết sẽ mất bao lâu."

Những người còn lại cũng đang suy nghĩ, Chu Nghị đề nghị: "Thiếu gia, Bách Chí Minh chết không có bằng chứng, nhưng bữa tiệc đêm đó, tất cả những người tham gia đều đã đăng ký, tuy hơi nhiều nhưng vẫn có thể tra được, cảnh sát chỉ ghi chép và điều tra đơn giản, ta có thể cho người kiểm tra lý lịch của tất cả khách khứa và nhân viên khách sạn đêm đó. Đại khái sẽ mất khoảng hai tháng, có lẽ sẽ có thu hoạch."

Ngu Độ Thu lắc đầu: "Điều đó không cần thiết, cảnh sát đã căn cứ vào đặc tính của LSD đặc tính mà suy luận, chú hai bị trúng độc do ăn phải thứ gì đó."

Mọi người hoang mang: "Cái gì?"

Nhắc tới ăn, Ngu Độ Thu đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu phân phó: "Bảo Quốc, để Đổng sư phụ hâm nóng cơm trưa đem xuống đây, Tiểu Bách mắt lang của chúng ta đã hai ngày không ăn cơm, thật đáng thương."

"............" Vì sao không ăn cơm trong lòng anh không rõ sao??

Triệu Phỉ Hoa khóe miệng run rẩy: "Anh xác định muốn ăn cơm ở chỗ này? Hắn có thể nuốt trôi?"

Ngu Độ Thu nhìn quanh bốn phía: "Nơi này có vấn đề gì?"

"Vấn đề lớn!" Triệu Phỉ Hoa nhìn cũng không dám nhìn những thứ đáng sợ hoặc là làm người ta đỏ mặt trên kệ, "Chỗ, chỗ nào cũng có vấn đề! Chúng ta có thể nói chuyện ở một nơi tử tế không! Tôi không thể ở đây thêm một giây nào nữa, có cảm giác như mình đang bị cường bạo vậy!"

Anh la hét và nài nỉ hết lần này đến lần khác, tầng hầm đầy tiếng vang ồn ào, quả thực không thích hợp để nói chuyện. Ngu Độ Thu đành phải dẫn mọi người lên lầu, đi vào nhà ăn, chú Hồng chỉ huy người hầu đem cơm trưa bưng lên bàn.

Bách Triều liếc nhìn trên bàn có cá hấp, thịt kho tàu, thịt bò nạm, rau xào các loại, nói: "Không ngờ đồ ăn của anh lại bình thường như vậy."

Ngu Độ Thu cười: "Không phải ngày nào cũng có thể ăn sơn hào hải vị, sẽ bị ngán, nhưng nếu cậu muốn ăn ngon, cũng không phải không có, sư phụ Đổng đầu bếp nhà tôi có thể làm mọi thứ. Trứng cá tầm muối của Iran, nghêu gỗ hồng sắc Na Uy, thịt bò Kobe Nhật Bản, ở chỗ của tôi chỉ có những thứ cậu không thể tưởng, không có cậu chưa ăn đến."

Bách Triều lắc đầu: "Không cần, tôi thích tự nấu."

"Bởi vì cậu không có nhà sao?" Ngu Độ Thu nhanh tay cắm đao.

Sắc mặt Bách Triều nhất thời tối sầm.

Triệu Phỉ Hoa phục cái miệng độc tâm cũng tàn nhẫn của ông chủ lớn này rồi, sợ hai người bọn họ lại đánh nhau, nhanh chóng đổi chủ đề: "Đại thiếu gia cậu mau nói đi, chú hai của cậu rốt cuộc đã ăn phải thứ gì?"

Bách Triều gắp một miếng thịt bò, trả lời trước: "Chắc là ông ấy tự mang đến."

Triệu Phỉ Hoa kinh ngạc: "Hả? Sao cậu biết? Không phải cậu vẫn luôn bị giam sao?"

Ngu Độ Thu ngồi ở vị trí chủ nhà, ung dung dùng đũa gắp bỏ những sợi gừng vụ trên bụng cá: "Sau khi có báo cáo pháp y, chắc chắn cảnh sát đã kiểm tra thực phẩm mà chú hai có thể chạm vào tối hôm đó, hôm đó ở phòng họp không nghe thấy họ thảo luận, tức là không phải đồ ăn trong khách sạn. Chỉ cần biết đặc điểm của LSD có thể dễ dàng suy ra khả năng còn lại. Tiểu Bách mắt lang tuy chưa từng học đại học nhưng đầu óc khá tốt, làm vệ sĩ thật sự không được phát huy tài năng."

Bách Triều không nhận sự tâng bốc này, hỏi: "Vậy chính xác nó là cái gì? Kỷ Lẫm có nói cho anh không?"

"À, chỉ là vitamin B để bổ sung năng lượng thôi. Dựa trên suy đoán, cảnh sát đã nhờ người nhà xác nhận và được biết chú hai có thói quen dùng thực phẩm chức năng hằng ngày, luôn để sẵn một lọ trong túi xách, nhưng hôm đó khi kiểm tra cặp thì không thấy nó. Có lẽ kẻ đầu độc đã thay những viên vitamin ban đầu thành những viên vitamin đã ngâm trong dung dịch LSD, chú hai không biết có sự khác biệt, nên vẫn uống như thường lệ, thời gian uống phù hợp với thời điểm phát tác."

Hồng Lương Chương chợt bừng tỉnh, sau đó xấu hổ vô cùng: "Đúng vậy! Ông ấy đúng là có thói quen này. Ai, tôi rõ ràng biết rõ, sao tôi lại không nghĩ đến việc kiểm tra lọ thuốc của ông ấy chứ......"

Lâu Bảo Quốc: "Chú Hồng, ông đừng cảm thấy áy náy, cho dù ông biết thói quen sinh hoạt của mọi người trong nhà thiếu gia, cũng không có khả năng biết trước được."

Hồng Lương Chương lắc đầu thở dài, mi mắt buông lỏng rủ xuống, trên đuôi mắt xuất hiện mấy nếp nhăn, đầy mệt mỏi và tự trách: "Chung quy vẫn là tôi không kiểm tra cẩn thận, thiếu gia đã dặn dò đêm đó khả năng sẽ xảy ra chuyện, tôi nên cảnh giác một chút...... Ai, lớn tuổi rồi, càng dễ sơ xuất, có lẽ nên nghỉ hưu sớm thôi."

Chu Nghị vội nói: "Nếu đã nói như vậy, chúng tôi cũng có trách nhiệm."

Lâu Bảo Quốc: "Đúng đúng đúng, chú Hồng so với hai chúng tôi cẩn thận hơn nhiều, chúng tôi còn đi uống rượu!"

Chu Nghị nhanh chóng phủi sạch quan hệ: "Là hắn một hai phải kéo tôi đi."

Lâu Bảo Quốc: "Này, anh thế nào lại qua cầu rút ván......"

"Được rồi." Ngu Độ Thu đúng lúc quay lại chủ đề, "Chú hai xảy ra chuyện, người duy nhất phải chịu trách nhiệm là kẻ đầu độc, không liên quan tới chú, chú Hồng, Ngu gia không thể không có chú."

Triệu Phỉ Hoa không phải người Ngu gia, chỉ muốn nhanh chóng biết chân tướng để sớm thanh minh cho ông chủ luôn gây chuyện của mình: "Nói như vậy, chỉ cần biết thói quen của chú hai anh, đều có thể hạ độc, thậm chí không cần tự mình đi hiện trường?"

Bách Triều ngước mắt: "Hắn sẽ tới hiện trường, nếu không hắn không biết kế hoạch của mình thành công hay không, cũng không lấy được lọ thuốc. Cho dù hắn không tự mình đi, cũng nhất định sẽ phái đồng bọn đi."

Ngu Độ Thu khen ngợi nói: "Kỷ Lẫm cũng cho là như vậy, đáng tiếc, logic của anh không có tác dụng. Lọ thuốc đã tìm được rồi, nó nằm trong thùng rác trong phòng khách của tôi, trên đó chỉ có vân tay của chú hai, hẳn là chú ấy uống xong rồi tiện tay vứt đi."

Bách Triều: "Vừa đúng lúc hết thuốc sao?"

"Loại đồ vật nhỏ này ông ấy có rất nhiều, trong văn phòng, ở nhà, trong túi xách, ngoài ra ông ấy còn đang uống thêm các loại thực phẩm chức năng khác. Làm sao ông ấy có thể nhớ được trong lọ nào đó còn lại bao nhiêu, hơn nữa, sau một trận cãi vã với tôi, ông ấy đang nổi nóng, có lẽ không có tâm trạng để ý đến những chi tiết nhỏ như vậy." Ngu Độ Thu nhún vai, "Cho nên độ khó của vụ án đã tăng lên rất nhiều. Đúng như những gì Triệu Phỉ Hoa vừa nói, kẻ đầu độc có thể hoàn toàn không có ở hiện trường. Nghi phạm có thể là đồng nghiệp hoặc bạn bè, cũng có thể là gia đình của chú hai, hoặc có thể là bất kì ai đã đi vào phòng tôi vào đêm trước khi vụ án xảy ra, chỉ cần biết thói quen này của ông ấy thì có thể phạm tội, phạm vi quá lớn."

Triệu Phỉ Hoa cả kinh nói lắp: "Kia kia kia làm sao bây giờ? Nếu không bắt được hung thủ anh vĩnh viễn là nghi phạm, ai lại đồng ý đầu tư vào dự án do nghi phạm thành lập?"

Ngu Độ Thu dùng đũa khảy miếng cá trong chén, nhưng lại không có ý định ăn: "Cảnh sát chắc chắn không nghĩ tôi là hung thủ, họ chỉ giám sát tôi để đề phòng thôi. Có Kỷ Lẫm ở đây, việc kẻ sát nhân bị bắt chỉ là vấn đề thời gian."

Bách Triều ánh mắt sắc bén nhìn qua: "Xem ra anh rất tin tưởng Kỷ Lẫm."

"Tôi không tin tưởng anh ta, tôi chỉ tin rằng anh ta sẵn sàng vì để tìm ra thủ phạm thực sự mà vượt lửa vượt sông." Ngu Độ Thu nói xong, cười tủm tỉm nói, "Cậu ghen khi tôi nhắc đến người đàn ông khác sao?"

"Anh suy nghĩ nhiều rồi."

Ngu Độ Thu lãnh đạm nói: "Tốt nhất là như thế, cùng cậu chơi đùa thôi, đừng có dành tình cảm thật lòng cho tôi, một mình Linh Nhã đã đủ phiền phức rồi."

Bách Triều không có trả lời, dùng dao cắt giữa miếng thịt bò chín dở rỉ máu, bị anh xiên qua, nhai miếng thịt dính máu rồi nuốt xuống.

Thành phố lớn một cái ưu điểm là tiết tấu nhanh, người đi trên đường vội vã, vội vàng đi làm đi học, không ai để ý đến việc bạn mặc quần áo như thế nào, cũng không có thời gian để soi mói cuộc sống của người khác, mỗi ngày đều có sự vật mới xuất hiện, mỗi ngày đều có chủ đề nóng, các kênh thu thập thông tin ở bốn phương tám hướng, vĩnh viễn sẽ không thiếu chuyện để nói trong bữa tối.

Mà khuyết điểm của thành phố lớn cũng chính là điều này.

Ngày 1 tháng 6, chỉ 5 ngày sau vụ án của Ngu Văn Thừa, tin tức nóng hổi ở thành phố Bình Nghĩa cũng đã biến thành một chủ xe gây náo loạn cửa hàng 4S để bảo vệ quyền lợi của mình, một giáo viên mầm non bạo hành trẻ em và một quán trà sữa nổi tiếng trong bếp có gián.

Vụ án nhảy lầu của một người lạ giống như một hòn đá rơi xuống biển rộng tin tức, tạo ra bọt nước, nhưng không hề ảnh hưởng gì đến bản thân biển cả. Mọi người như cũ đi học, đi làm và vẫn chỉ muốn xoay sở cuộc sống của mình.

Chỉ có một nhóm người mặc đồng phục hoặc thường phục, lang thang trên đường, ngõ, nhà ga, sân bay, chịu trách nhiệm về tính mạng và sự an toàn của người khác, bận đến sứt đầu mẻ trán.

Đội đặc nhiệm do giám đốc văn phòng thành phố lãnh đạo, với Bành Đức Vũ giám đốc phân cục Tân Kim, cùng đội trưởng đội điều tra tội phạm Phùng Cẩm Dân làm phó đội trưởng, cả hai đều có nhiệm vụ điều phối tình hình, vì thế Kỷ Lẫm chức vụ nói cao không cao, nói thấp không thấp trở thành cu li liền thành đi theo làm tùy tùng cu li, đến nhất hào cung hết lần này đến lần khác để điều tra và lần nào cũng choáng váng trước cuộc sống xa hoa của một thiếu gia nào đó.

Đến hôm nay là một trải nghiệm độc đáo khác.

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người xây công viên trò chơi ở trong nhà." Xuyên qua cửa kính sát đất trong phòng khách, Kỷ Lẫm nhìn các loại trò chơi dành cho trẻ em trên bãi cỏ bên ngoài, bày tỏ sự chua sót của người làm công, "Mẹ nó đây chính là cách kẻ có tiền chơi Tết thiếu nhi sao."

Lư Tình đi cùng lã chã chực khóc: "Bể bơi bơm hơi này còn lớn hơn nhà của tôi."

Bể bơi bơm hơi khổng lồ chứa đầy nước trong vắt, mấy đứa trẻ chui trong bóng tập đi, cười đùa vui vẻ đụng vào nhau lại văng ra, chơi đến vui vẻ vô cùng. Hồng Lương Chương cùng Chu Nghị, Lâu Bảo Quốc và những người khác đứng bên cạnh thỉnh thoảng ném vài quả bóng nhỏ xuống bể bơi để mua vui cho con cái của nhân viên.

Ngu Độ Thu ngồi trên sô pha đối diện Kỷ Lẫm, mái tóc dài ngang lưng màu bạc được thắt thành một bím tóc nhỏ sau gáy, dáng vẻ nghiêm túc hơn lần đầu gặp nhau, đặt cốc cà phê bằng sứ xuống, thở dài: "Vốn định đưa họ đi du thuyền chơi, năm ngoái sinh nhật con gái nhà họ Chu tôi đã đưa cháu đi Monaco chơi, cháu đặc biệt thích chơi cầu trượt nước, đáng tiếc trong khoảng thời gian này phải ở lại trong nước để tiếp nhận điều tra, không thể đi du lịch, chỉ có thể chơi những trò chơi đơn giản trong ngôi nhà tồi tàn của tôi, khổ cho những đứa trẻ này rồi."

Kỷ Lẫm: "......"

Lư Tình: "Nhà anh còn thiếu con không?"

Kỷ Lẫm nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn, khiến cho Lư Tình câm miệng.

"Xem ra anh rất thích trẻ con." Kỷ Lẫm cố gắng thu hẹp khoảng cách giữa mình và vị thiếu gia ngang ngạnh này.

Đắc tội Ngu Độ Thu cũng chẳng có ích gì, hơn nữa sẽ trì hoãn việc điều tra, đây là sự thật mà anh đã nhận ra sau khi bị Bành Đức Vũ phê phán nặng nề vài ngày trước.

Vì thế hắn cố gắng tìm kiếm những ưu điểm rải rác từ Ngu Độ Thu: "Tôi vừa mới đến nhà anh, nhìn thấy bức vẻ graffiti của một đứa trẻ treo trên tường hành lang, bức tranh tuy trông giống như một bức vẻ ma quái, nhưng có thể thấy rằng anh rất trân trọng nó, đem nó đặt chung với những bức tranh sơn dầu của các bậc thầy."

Ngu Độ Thu mỉm cười: "Bức tranh kia là do Bass vẽ graffiti, chuyên gia tư vấn nghệ thuật của tôi đã mua giúp tôi, hai ngàn vạn."

"Phốc!!" Lư Tình mới vừa uống xong một ngụm cà phê đã phun trở lại.

Tố chất tâm lý của Kỷ Lẫm khá là xuất sắc, không hề thay đổi sắc mặt, anh nuốt lời nói đang trào ra trên môi "Có nhiều tiền như vậy sao không để chữa bệnh đi!".

Ngu Độ Thu thản nhiên nói tiếp: "Tôi không thích trẻ con, nhưng cũng không có cách nào, lão Chu và Bảo Quốc theo tôi rất nhiều năm, chú Hồng đã là quản gia từ đời ông nội tôi, bọn họ biết quá nhiều bí mật về gia đình tôi, nếu bị lộ ra ngoài, người gặp họa sẽ là tôi, nên tôi phải đối xử tốt với họ. Không chỉ riêng họ mà còn với gia đình họ, giống như con gái lão Chu, được vào học ở trường cấp hai tốt nhất thành phố, tôi cho cháu một căn nhà gần trường học; con trai chú Hồng đang đi du học ở một trường đại học nước ngoài, học phí sinh hoạt phí đều là tôi trả; chờ về nước thành gia lập nghiệp, tôi cũng đã chuẩn bị trước. Bằng không sao có thể mua được lòng người?"

Kỷ Lẫm khóe mắt giật giật: "Cuộc sống của bọn nhà giàu các người...... Người bình thường thật không thể tưởng tượng được."

Lư Tình nhịn không được lại hỏi: "Nhà anh có thiếu người hầu không? Tôi có thể giúp anh kiểm tra vệ sinh."

Kỷ Lẫm không thể nhịn được nữa: "Cô nghiên cứu kiểm tra truy vết bốn năm, giờ giúp người khác kiểm tra vệ sinh? Có tiền đồ không!"

Lư Tình bất mãn ngẩng đầu lên: "Nghề nghiệp không phân biệt sang hèn, không phải đều giúp mọi người kiểm tra thôi sao!"

Kỷ Lẫm ấn đầu cô xuống, hướng cúi đầu Ngu Độ Thu: "Tiểu nha đầu này mới được tuyển chính thức, tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, chê cười rồi."

Ngu Độ Thu xua xua tay: "Không có việc gì, cô Lư chịu làm việc ở nhà tôi, là vinh hạnh của tôi, đáng tiếc nhân viên của tôi đã vượt biên chế, sắp tới còn mới nhận một vệ sĩ đặc biệt không nghe lời, bận trị anh ta, thật sự không còn sức lực để tuyển thêm người."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.