"Lạc Kim?"
Bữa cơm trước mặt Lạc Kim đã ngồi từ lâu, cô mới ăn hai ngụm, khác xa với việc ngấu nghiến thường ngày.
Lạc Ngân đợi hồi lâu, thấy cô chưa ăn xong liền gọi hai lần.
Lạc Kim hoàn hồn: "Hả?"
Lạc Ngân: "Đang nghĩ gì vậy? Sắp đến giờ học rồi, còn không mau ăn cơm đi."
Lạc Kim: "Ồ."
Quét sạch đồ ăn trong hai,ba phút, lấy khăn giấy ra lau miệng rồi ợ hơi một cái.
Khi cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trên cửa sổ thủy tinh, không khỏi dán lại gần trước cửa kính để tự mình ngắm nhìn.
"Lạc Ngân, em thấy chị có đẹp không?"
Hai người kia khen cô xinh đẹp, thích hợp đứng ở chiếu hạ ánh đèn, thu hút ánh nhìn
Lạc Ngân đang trả tiền, đầu cũng không nâng: “Đẹp."
Lạc Kim: "Thật sao? So với Đường Thư Ngọc?"
Cô nhớ năm nào cũng nhìn thấy Đường Thư Ngọc, những người quen biết bọn họ, đều luôn đem ra so sánh.
Và họ đều nói rằng cô ấy không đẹp bằng Đường Thư Ngọc, và thực sự là một cô gái quê mùa không thể lên sân khấu.
Không phải Lạc Kim tự ti muốn tranh với Đường Thư Ngọc, mà là vừa lúc nghĩ đến nàng ta thôi.
Lạc Ngân: "Chị xinh hơn cô ấy."
Lạc Kim: "Đừng dỗ ngọt chị."
Lạc Ngân liếc Lạc Kim một cái: "Không tin thì hỏi Bảo ca đi."
Lạc Kim suy nghĩ một chút, liền gật đầu: "Được, chị hỏi em ấy sau."
Ai có mắt thẩm mỹ đều có thể nhận ra Lạc Kim trông đẹp hơn Đường Thư Ngọc.
Đường Thư Ngọc nước da trắng trẻo, ăn mặc thời trang đã ghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-cot-phu-quy/460135/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.