Chuyện đã qua hai ngày, nhưng mẹ Từ vẫn không buông xuống được. 
Mụ càng nghĩ càng bực tức, nghẹn một bụng. Không ngừng lải nhải: "Ả Đái Gia Hiền là thứ gì chứ? Muốn tao xin lỗi! Tao nói có cái gì không đúng? Cái bộ dạng đanh đá kia của Lạc Kim, cả ngày chạy lung tung, còn cùng nam sinh quậy chung, không biết đã ngủ qua bao nhiêu người rồi. Còn có Lạc Bạch, cái thứ tà tính như vậy, khẳng định là sơn tinh quỷ quái." 
Từ Cường cầm điều khiển đổi kênh liên tục, không trả lời. 
Mẹ Từ thấy thế, muốn kêu gã đi học bài, lại sợ con trai tức giận. Ngược lại nhớ tới Lạc Bạch, vừa ghen ghét vừa thù hận: "...... tên tạp chủng kia! Mỗi lần thấy tao đều không cười không hỏi han, nói chuyện thì âm dương quái khí, nhất định là tới đòi nợ. Đợi đi, sẽ tới thời điểm ả Đái Gia Hiền hối hận." 
Vừa dứt lời, cha Từ bước vào phòng. 
Lập tức mẹ Từ đầy mặt tươi cười, rót ly nước ấm đưa tới tay cha Từ, mà cha Từ tiện tay đem toàn bộ cái ly và nước ấm tạt trên người bà. Mẹ Từ thét chói tai, Từ Cường nhảy dựng lên trốn vào góc. 
Cha Từ tối tăm nói: "Vị trí chủ nhiệm nhà máy của lão tử mất rồi! Tao làm hai năm ở nhà máy, cẩn trọng không xin nghỉ ngày nào, làm ca ngày ca đêm không có câu oán hận. Chu Vĩnh Lợi khen ngược, cả vị trí chủ nhiệm phân xưởng đều không cho! Ngược lại cho một người mới mới đến nửa năm, nói gì mà bằng cấp cao...... một bàn tay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-cot-phu-quy/460091/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.