Lạc Bạch trở về phòng mình, phòng khách chỉ còn lại cha Lạc và Quách Thông Đạt. Hai người đều đang suy nghĩ lời nói Lạc Bạch để lại về việc kiểm soát thị trường. 
Quách Thông Đạt đột nhiên vỗ đùi, thở dài: “Lão Lạc, con trai ông ghê gớm thật.” 
Cha Lạc khiêm tốn: “Không có gì ghê gớm, thiên tài đều như vậy.” 
Quách Thông Đạt: “……” Thật muốn thất kính với cha của thiên tài. 
Thỉnh thoảng yêu quý vuốt ve bảng số liệu bên cạnh, Quách Thông Đạt thở dài nói: “Lạc Bạch nói không sai, xác thực chúng ta rất thiếu hiểu biết về thị trường. Nếu chúng ta hoà nhập vào thị trường, nắm bắt những thay đổi của thị trường, là có thể tùy cơ ứng biến, tuyệt đối sẽ không xuất hiện khốn cảnh như hiện giờ.” 
Cha Lạc tán đồng: “Nắm bắt thị trường cung cầu, để xác định gieo trồng sản lượng năm sau, duy trì thị trường ổn định, bảo đảm giá cả cây nông nghiệp biến động không lớn, hơn nữa cũng thuận tiện tìm kiếm thị trường cung tiêu hơn. Trước đây nông dân vùi đầu vào trồng trọt, không lo lắng con đường tiêu thụ, bây giờ hoàn cảnh thay đổi, chúng ta cần phải chủ động.” 
Quách Thông trầm ngâm:“Chúng ta quá bị động —— không, phải nói, nông dân cả nước đều quá bị động. Tôi đoán, tình huống thế này hẳn là không chỉ phát sinh ở trên ngành gieo trồng, còn có nuôi dưỡng, chăn nuôi,.... Trồng trọt và chăn nuôi nông nghiệp, các nhà máy chế biến cây nông nghiệp không kết nối được thị trường tiêu thụ. Một khi xuất hiện sự cố, dây chuyền này sẽ bị đứt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-cot-phu-quy/460090/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.