Năm 2011.
Một tiếng “Ầm” nặng nề vang lên…
“Đồng Tử Y, thời hạn thi hành án của cô đã hết, được tự do rồi thì về sau cốgắng làm một người tốt nhé!” Người quản giáo trại giam cất tiếng nóilạnh lẽo bên tai tôi.
Tôi mở to mắt ra nhìn phía trước, ánh mặt trời chiếu xuống chói mắt, tôi đưa tay lên che lại….Vẫn còn chưa thích ứng kịp….
Ba năm đã trôi qua, nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không quá ngắn.Trong ba năm qua, dường như anh chưa từng rời khỏi người tôi một giâyphút nào ….
Mỗi tuần đều đặn ba lá thư…Cho dù hai năm đầunằm trong hoàn cảnh ác liệt ở Trung Đông như vậy, thư anh viết cho tôicũng không gián đoạn. Trong thư anh còn kèm theo cả ảnh chụp nữa.
Anh đã gầy đi và đen đi thật nhiều….
Trong ảnh chụp, anh đang đi tới một nơi mà dân chúng ở đó đang bị dày vò vìbom đạn chiến tranh nhưng ánh mắt cũng anh vẫn trong sáng, kiên định.
Mỗi một lần nhìn vào tấm ảnh ấy, nhìn vào đôi mắt trong veo kia, tâm trạngcủa tôi mới thoải mái một chút, may mắn…..Trầm Dịch Bắc không có bị Đồng Tử Y huỷ diệt….
Đến năm thứ ba, anh bỗng nhiên nói cho tôi biết, anh đã rời khỏi đội ngũ bác sĩ không biên giới…Vì thế thư từ củaanh bây giờ đã in dấu hai chữ “nước mỹ” trên phong bì….
Trong thư, anh nói cho tôi biết, anh qua Mỹ làm bác sĩ gia đình cho một nhàtriệu phú. Tôi không hiểu vì sao anh phải quyết định như vậy. Tuy nhiên, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sang-roi-noi-tam-biet/2518799/quyen-6-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.