Đến khi đám người dần dần rời đi, anh mới đến bên cạnh tôi. “Trời sắp tối rồi, chúng ta về nhà thôi.”
“Bắc Bắc!” Tôi đứng bất động tại chỗ, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào anh, trong mắt tôi tràn ngập lời cầu xin khó hiểu.
“Tặng quà cho em đi! Năm nay anh chưa có tặng quà sinh nhật cho em!” Tôi muốn được tặng quà mà món quà là một lời hứa hẹn anh không rời đi.
Anh nở nụ cười nhẹ…
“Năm nay sẽ tặng cho em một món quà khá lớn.” Anh lấy chùm chìa khóa nhà rađặt trong lòng bàn tay tôi, dịu dàng khép bàn tay tôi lại nói. “Anh đãđem căn hộ hiện tại đang ở sang tên cho em rồi,i em kết hôn anh sẽchuyển ra ngoài… Em muốn dùng nó làm phòng tân hôn hoặc cho thuê, đều do em quyết định….”
Nghe anh nói vậy, tôi nắm chặt tay cảm giác như có ngàn cây kim đâm vào cơ thể mình….cả trái tim tôi đều đau đớn.
“Em không cần! Em lấy căn nhà làm gì? Rồi tương lai anh sẽ ở chỗ nào?” Tôithở hồng hộc dùng sức nhét lại chùm chìa khóa vào bàn tay anh.
Tôi lấy căn hộ của anh có lợi ích gì chứ? Trong nhà không có anh cũng giống như con người sống thiếu linh hồn! Tôi lấy một căn nhà thiếu linh hồnđể làm gì?
“Anh chuyển đến ở cùng với mẹ.” Anh cười yếu ớt, cười đến thật điềm tĩnh. “Anh đã ký hợp đồng làm việc với Tổ chức cứutrợ Quốc tế rồi, trước khi xuất ngoại anh muốn về nhà làm tròn hiếu đạovới cha mẹ.”
Ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sang-roi-noi-tam-biet/2518784/quyen-6-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.