Bờ vai của anh cũng dày rộng giống như của cha tôi, có thể giúp tôi chegió chắn mưa. Tôi ôm lấy cổ anh, nhìn thấy bước chân vững chãi của anhđang đi về hướng nhà của mình.
“Em có thể không về nhà được không?” Tôi ôm sát cổ anh, mở miệng thương lượng với “cha” đồng thời cũng trút ra tâm sự của mình.
“Tại sao như vậy chứ?” Anh nhẹ giọng hỏi tôi.
“Em không muốn nhìn thấy anh trai…Em ghét anh ấy….Em đau bụng lắm….” Nước mắt tôi lại rơi trên áo của Hải Kỳ.
“Em cãi nhau với cậu ấy à? Thật là trẻ con quá đi…” Anh cười lắc đầu, anhnghĩ tôi nói chuyện bừa bãi, không nghĩ tới mấy câu nói đó đều có liênquan đến câu chuyện của đời tôi.
“Hôm nay là ngày bốn nămtrước em bị sảy thai……” Cha ơi! Vì sao cha mất sớm như vậy? Nếu cha cònsống, tôi không phải bị Trầm gia nhận nuôi, nếu cha còn sống, tôi khôngphải yêu chính anh nuôi của mình!
Hải Kỳ lấy cánh tay đỡ lấy thân thể tôi. “Nói tiếp đi.” Anh nhỏ giọng cổ vũ tôi. “Đừng cất giấu tâm sự phiền não ở trong lòng.”
“Em hận anh ta đến chết!” Tôi dùng hết sức đập một cái thật mạnh vào bả vai của Hải Kỳ nhưng anh không kêu lên đau đớn nào cả.
“Anh ta có cố gắng vun đắp cho cuộc hôn nhân của bọn em sao? Nói cái gì làmột lần nữa bắt đầu, đồ lường gạt! Thật quá lường gạt! Chỉ có em mộtmình bị đau khổ dày vò, thiêu đốt! Lúc anh ta cùng với người tình ở trên giường, anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sang-roi-noi-tam-biet/2518763/quyen-6-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.