Chương trước
Chương sau
Tôi cùng Bắc Bắc hình như bắt đầu có chiến tranh lạnh, chính xác mà nói thì chiến tranh lạnh chỉ có mình tôi thôi.

Ở chung dưới một mái nhà nhưng tôi đã hoàn toàn xem anh như người tànghình. Có một vài lần anh muốn nói chuyện và chủ động giảng hoà, tôi cũng hoàn toàn gạt qua một bên.

Tôi đang tức giận, thật sự rất tức giận.

Thật ra trong một góc của sự tức giận, tôi càng nhận ra rõ ràng cảm xúc củamình. Tôi luôn nghĩ tới việc anh không một chút nể nang khiển trách tôi, trong lòng anh có giống như Y Đằng Diệu mang theo ý khinh bỉ hay không?

Trong vòng một tháng nay, thế giới cảm xúc của tôi vẫn bị chìm sâu trong cảm giác điên đảo.

……

Rượu bia là một loại độc dược làm chết người từ từ, tôi hiểu được lý lẽ nàynhưng cũng không thể ngăn mình đừng uống hết ly này sang tới ly khác.

“Cạn ly, chúc mừng hai người tân hôn hạnh phúc!” Tôi nâng ly rượu lên, cònchưa chạm đến ly của Đại Đồng và Giang Mạnh Kì thì tôi đã uống một hơihết sạch.

“Ly này chúc cho hai người mãi mãi yêu nhau!” Tôi sảng khoái cầm ly uống tiếp tục, trong khi hai người bọn họ đang liếcmắt nhìn nhau.

“Cạn ly nữa nào….” Cảm xúc của tôi đang dâng cao lên, lại làm cho bọn họ càng thêm lo lắng.

“Tiểu Đồng, cậu say rồi, cậu đã uống nhiều chai rồi….Cho dù chỉ là bia thôinhưng không phải uống với cách này….” Tiếng nhạc trong quán bar thậtlớn, giọng nói của Đại Đồng nghe không rõ vọng tới.

Uống nhiều chai rồi sao? Ghét thật! Thì ra là vậy! Trách không được bao tử cảm thấy quá khó chịu!

“Mình không có say, còn có thể uống tiếp tục được! Đêm nay không say không về nha!” Tôi sôi nổi như muốn nhảy dựng lên để mời bọn họ uống bia nhưnglại thấy chóng mặt ngã về chỗ ngồi của mình. Thì ra ngay cả bia cũng cótác dụng chậm chạp như vậy.

“Say như thế kia rồi mà cón dám nói mình chưa say…..” Giang Mạnh Kì bất đắc dĩ nhìn Đại Đồng bũi môinói. “Gọi cho Trầm Dịch Bắc đến đây đón cô ấy về đi.”

“Tại sao lại tìm anh ấy?”

“Tại sao lại tìm anh ấy?”

Tôi và Đại Đồng cùng la lên một câu giống nhau.

“Tại sao lại không tìm anh ấy?” Giang Mạnh Kì hỏi lại.

“Mình không muốn gặp anh ấy! Tôi vẫn còn trong cơn giận dỗi.

“Không phải đã chọn được một người rất tốt rồi sao?” Đại Đồng bất mãn lên tiếng.

Cô ấy vừa dứt lời thì điện thoại của tôi vang lên. Là điện thoại của BắcBắc! Tôi cầm lấy điện thoại đập thật mạnh để qua một bên, không muốn để ý tới.

Không phải chúng tôi đang có chiến tranh lạnh sao? Vậy màmỗi ngày qua mười giờ, nếu tôi chưa trở về nhà thì chắc chắn anh sẽ liên tiếp gọi cho tôi. Anh sợ hãi cái gì chứ? Chẳng lẽ trong thâm tâm củaanh, tôi thật là một người con gái sống tuỳ tuỳ tiện tiện không muốn trở về nhà? Càng nghĩ tới càng thấy hận, tôi tức giận uống thêm một ngụmbia nữa.

Màn hình điện thoại ở trong ánh sáng mờ ảo củaquán bar không ngừng phát ra ánh sáng biểu thị có người gọi tới, rồi sau đó điện thoại kêu lên hai tiếng “Bíp bíp” báo hiệu đã hết pin.

Tôi lại uống thêm một ngụm bia nữa, thì bụng đột nhiên nổi lên một cơn quặn đau, phía dưới hạ thân hình như có một dòng chất lỏng sắp trào ra…

Tôi hoảng hốt lấy một bàn tay che miệng, một bàn tay ôm bụng lảo đảo chạy vào toilet.

“Đi nôn mửa nữa rồi à?….” Tiếng Giang Mạnh Kì lo lắng vang lên. “Gặp phải đả kích gì mà lại uống bia kiểu này chứ?….”

“Mình giúp cậu liên lạc với Thôi Hải Kỳ nhé, được không?” Đại Đồng cao hứng vui vẻ hét lên phía sau tôi.

Tôi khoát tay, không rảnh để ý đến bất kì ai giờ phút này…..Quả nhiên là đã đến kỳ kinh nguyệt rồi! Bia lạnh kích thích và thuốc uống đã ngưng mộttháng, thì nguyệt sự thật sự đã tìm đến…!

“Đáng chết! Tạisao lại cố tình vào đú hôm nay?” Tôi hét to một tiếng, lấy khăn lau mặtcũng phát hiện ra trên đó toàn là những giọt nước mắt lạnh lẽo như bănggiá.

Đồng Tử Y! Không có đau! Không có đau một chút nào….

Tôi không nói được lời chào hỏi với bất kì ai, trên người đã đổ đầy mồ hôi lạnh, ôm lấy bụng lảo đảo bước ra khỏi quán bar.

Tôi cần …thuốc giảm đau. Tôi càng cần thêm nhiều…. bia nữa!

……

Đi ra tiệm thuốc gần đó, tôi mua được thuốc giảm đau và cũng mua luôn cảbia đã ướp lạnh. Tôi bước ra khỏi cửa hàng tạp hóa, bia ướp lạnh đặttrên bụng đúng lúc làm tôi giảm bớt con đau bụng đang cuộn cuộn trong cơ thể.

Tôi ngiêng ngã bước đi bằng đôi chân không còn vững, tôi không muốn về nhà!

Tôi chán ghét Trầm Dịch Bắc!

Cảm thấy trên mặt hơi lành lạnh, tôi đưa tay vuốt lên trên ấy….thì ra tấtcả đều là những giọt nước mắt lạnh như băng đá. Đi chưa được mấy bước,bước chân tôi đã không còn vững nữa, sau đó tôi ngã một cái thật mạnhtrên phần đường đi dành cho người đi bộ.

Phía dưới bụng lại cuộn từng cơn đau đớn, không ngừng trào ra thức chất lỏng nong nóng.Tôi biết như vậy nên đã dùng một loại băng vệ sinh thật dày, sẽ khônggiống như trước kia để thứ chất lỏng màu đỏ nong nóng ấy tràn xuống haichân tôi. Nhưng sợ hãi và đau đớn như đòi mạng người này cứ càng quétlấy tôi.

Tôi đã không còn phân biệt rõ ràng đây là do thân thể mình đau đớn hay là do trái tim vẫn còn đau nhức?

Tôi phát ra tiếng than như rên rỉ, cam chịu ghé mặt mình vào túi đựng biakhông muốn đứng dậy, bởi vì cho dù có lạnh lẽo, cho dù nhìn rất buồncười nhưng ít ra nó nhắc nhở tôi hôm nay không phải là một ngày của bốnnăm trước. Tôi không cần phải nằm trên băng ca của phòng phẫu thuật, đểtận mắt nhìn thấy cốt nhục của người đàn ông mà tôi yêu nhất được ngườita lấy ra từ cơ thể mình.

Trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi của tôi, ngoại trừ vết thương tới giờ còn chưa lành lặn ra, đã không cònlưu giữ bất cứ thứ gì nữa. Ngay cả thứ “quà tặng” khó khăn mới có đượcđó cũng dán nhãn của hai chữ “phản bội”.

Tôi ấn mặt mình từng chút một từng chút một vào những chai bia lạnh như đá đó…

Vì sao đã bốn năm trôi qua mà vẫn còn đau đớn như vậy? Chẳng lẽ cả đời đều không thể hết được sao?

Vì sao sau tất cả mọi đau khổ thì dường như mọi chuyện đang diễn rõ ràng ở trước mặt như mới xảy ra ngày hôm nay?

Vì sao cảm giác hạnh phúc vẫn không thể lành lặn như cũ?

Vì sao? Vì sao? Vì sao?

……

Không biết mình nằm trên mặt đất bao lâu cho đến khi có một đôi tay ấm ápquen thuộc đỡ lấy bả vai của tôi, cố gắng nâng cơ thể tôi đứng thẳngdậy.

Hai mắt tôi ướt đẫm nước mắt nhìn mông lung và nhận ra khuôn mặt bình thường lại rất ấm áp kia..

“Thật đã quá say rồi!” Tôi nghe thấy tiếng anh

Một chiếc khăn mùi xoa mang hơi thở độc đáo lau đi những giọt nước mắt, những vết dơ trên mặt và những vết thương của tôi.

“Hải Kỳ….” Cuối cùng cơ thể tôi đã tìm được chút hơi ấm, tôi giống như mộtcô bé trong nhà trẻ bị các cậu bé ăn hiếp. Tôi ngã vào vòng tay ôm ấp an toàn và bật lên tiếng khóc của một cô bé đang chịu thiệt thòi. “Hải Kỳ, em đến kì kinh nguyệt rồi…. em đau quá…. Thật sự đau chết đi mất….”

“Khi nào đến kì nguyệt sự thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ ở bên cạnh em.” Câu nói đơn giản như thế lại đầy hương vị rất ấm áp, câu nói ấy tựa như có ai đưa cho tôi một ly trà nóng lúc giá lạnh và tôi vẫn nhớ rõ ràngtrong cơn lạnh giá của mình thì câu nói ấy là dòng nước ấm duy nhất.

“Còn uống bia nữa sao?” Anh khó chịu nhẹ giọng chỉ trích, giọng điệu của anh tựa như trước mặt anh là một người bạn nhỏ.

Anh tiếp tục giúp tôi lau lòng bàn tay dính đầy vết bẩn, tôi cũng nhanh lấy bàn tay bẩn khác khác đưa lên lau những giọt nước mắt còn đọng trên đó, mà không để ý thấy mình bây giờ trông như một con mèo nhỏ!

“Đừng khóc ……” Anh đã không còn chiếc khăn mùi xoa sạch sẽ nào nữa, chỉ có thể dùng ngón tay cái cẩn thận lau nước mắt của tôi.

Anh đỡ tôi ngồi xuống chiếc ghế đá bên đường, nói. “Ngồi đây chờ anh một lát nhé…..”

Tôi mơ hồ gật đầu….Anh nhanh xoay người bước ra ngoài con đường lớn.

Tôi đau đớn, loạng choạng không giữ được thăng bằng bẻ cong người lại ngãxuống chiếc ghế dài. Tay của tôi vẫn cầm lấy túi bia ướp lạnh kia khôngthả ra. Trong mông lung tôi thấy Hải Kỳ chạy v một tiệm tạp hoá sau đóanh lập tức bưng một cái gì đó đi ra. Thấy tôi nằm nghiêng ngả trên ghế, nét mặt anh biểu hiện lo lắng rõ ràng, chờ đến khi đèn xanh bật sánganh liền nhanh chóng đi qua đường.

Mí mắt của tôi vừa mớinhắm thật mạnh lại một cái, thì đã bị một đôi tay ấm áp giúp mở ra. Đầucủa tôi dựa vào ngực anh, kề bên miệng mình là một chén nước.

“Còn nóng, uống từ từ thôi!” Anh cúi đầu, kéo cả người tôi vào lòng, nhẹ giọng dặn dò.

Tôi ngoan ngoãn uống từng miếng nhỏ….. Đó là canh Quan Đông, độ ấm của canh vừa xuống miệng trong người liền có một luồng nhiệt toát ra làm cơn đau bụng của tôi từ từ giảm dần.

Ở trong lòng Hải Kỳ, tôi chậm rãi uống từng ngụm canh, thấy tôi không còn làm ầm ĩ nữa, anh thở mộthơi dài nhẹ nhõm. Anh lấy điện thoại ra, bấm số gọi. “Đồng Hoa phảikhông? Tôi là Hải Kỳ đây, tôi tìm được cô ấy rồi, hai người đừng lo lắng và cũng về trước đi. Cảm ơn hai người đã báo cho tôi biết.”

Tắt điện thoại xong, anh vẫn ôm lấy tôi, lẳng lặng nhìn tôi uống hết chéncanh Quan Đông. Sau đó lấy một chai nước suối rồi nhìn thoáng qua gói đồ to của tôi hỏi. “Uống thuốc giảm đau chưa?” Anh đưa cho tôi chai nướcvà bỏ vào tay tôi mấy viên thuốc, nói. “Anh đã tìm mua được một số thuốc tốt ở người bạn làm bác sĩ, uống vào đi.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Anh đem số thuốc còn lại bỏ vào túi sách của tôi, nói. “Một ngày uống balần, uống trong vào ba ngày. Loại thuốc này không có tác dụng phụ, cũngkhông có bị lờn thuốc. Nếu như không đến nỗi quá đau thì đừng dùng thuốc giảm đau, bởi vì thuốc giảm đau thường có rất nhiều tác dụng phụ.”

Tôi lại ngoan ngoãn gật đầu

Anh thở dài một hơi, sờ sờ mái tóc tôi hỏi. “Vừa rồi em làm sao thế? Tại sao khóc đến như vậy?”

Ở trong vòng tay ấm áp của anh, tôi chỉ lắc đầu không còn rơi nước mắt nữa.

“Về nhà ngủ một giấc, rồi quên hết mọi chuyện đi. Ngày mai lại làm một Y Yvui vẻ, trẻ trung.” Nhìn tôi buồn bã, Hải kỳ đã nhận ra, chỉ là tôikhông nói thì anh cũng không miễn cưỡng ép hỏi.

“Hải Kỳ, anh cõng em nhé, được không?” Bỗng nhiên, tôi đường đột hỏi.

Hải Kỳ không do dự, anh hạ người xuống nói. “Ngồi lên đi….”

Tôi áp người lên lưng anh, ôm chặt lấy cổ anh, mặt của tôi kề bên má của anh…..Thật ấm áp và thật an tâm!

Y Đằng Diệu thật sự đã phán đoán sai lầm rồi! Hải Kỳ, anh ấy cho tôi cảm giác như một người cha…

Cha của tôi!…. Ở trong ký ức mơ hồ lúc còn nhỏ, vòng tay ôm ấp của cha thật ấm áp, thật vững vàng.

Cho nên từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Hải Kỳ, anh cũng cho tôi tia ấmáp và tình cảm yên ổn như vậy…không phải vì ảnh hưởng của Bắc Bắc.

Tôi cũng từng thích kêu cha cõng tôi trên lưng như vậy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.