“Anh trai….anh, anh… đưa em tới nhà trọ gần đây là, là…. được rồi…” Tôi lắp bắp nói…
Chúng tôi đã không phải là bạn bè, càng không phải là vợ chồng, làm sao có thể ở chung một chỗ?
Ngón tay thon dài của anh đang hất nhẹ mái tóc ngắn của tôi dừng lại, trong mắt ý cười biến mất. “Tại sao không trở về nhà?”
Anh hỏi có vẻ rất tự nhiên, giống như tôi là một đứa bé bỏ trốn khỏi nhà….
“Chúng ta…..chúng ta không nên ở chung một chỗ nữa….” Vì sao chuyện này rõràng là đúng lý hợp tình, mà tôi lại thấy hết sức chột dạ.
Anh thu tay lại, khởi động xe, đảo quanh tay lái. “Chúng ta đi về nhà.” Giọng nói của anh không vui, không muốn ai cãi lại.
Tôi sốt ruột kéo ống tay áo của anh nói. “Chúng ta đã ly hôn rồi…chúng ta….làm sao có thể ở chung một chỗ?”
Anh nhếch môi, có vẻ giận dỗi, theo thói quen tôi có chút sợ hãi…..không dám biểu đạt hết ý của mình nữa…
Bầu không khí có chút xấu hổ…
“Hắc…Hắc.” Tôi gượng cười hai tiếng.
Anh im lặng….
Khi nhìn thấy một nhà trọ rẻ tiền, tôi liền kéo ống tay áo anh, nhỏ nhẹnhìn anh nói. “Dừng xe ở đây một chút được không?…Nhà trọ này nhìn đượclắm.”
Anh không nói gì cứ lướt xe đi qua nơi đó.
“Anh trai, đừng như vậy.” Tôi thấp giọng khẩn cầu.
“Không phải gọi anh là anh trai sao?” Cuối cùng anh cũng mở miệng, gương mặtđẹp hiện lên bất đắc dĩ cùng kiềm chế. “Nếu “đã” coi anh là anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sang-roi-noi-tam-biet/2518722/quyen-5-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.