Tiết tử
Anh vén mái tóc ngắn của tôi ra sau tai, thật dịu dàng nói. “Y Y, chúng ta về nhà thôi….”
Về nhà???
Hai chữ này tức thời thức tỉnh tôi.
Nhà? Chúng tôi còn chung một mái nhà sao?
Phòng ốc có hương vị ấm áp, trên lầu có mái nhà bằng kiếng có thể ngắm sao….
Nhà của anh, từng nơi từng góc đều dựa theo giấc mơ của tôi mà bài trí.
Nhưng mà…..Bắc Bắc, chúng ta mãi mãi làm anh em, có được không?
Không có yêu thương, sẽ không có dày vò. Không có chờ mong, sẽ không có tổn thương.
Nếu trên đời này chúng tôi để ý nhau như thế, thì làm sao chúng tôi có thểvì tình yêu mà chia lìa? Bắc Bắc, em muốn cùng anh sống đến đầu bạc răng long, mãi mãi không bao giờ chia cắt.
Vĩnh viễn chỉ có yêu, không có đau thương.
Anh ôm tôi với một chút run rẩy, trên mặt anh có nụ cười làm cho người ta muốn ngắm nhìn.
Tâm trạng xúc động được trở về nhà làm tôi không thể khống chế mà rơi nước mắt.
Ở đất nước không có Bắc Bắc, tôi chỉ là một đám lục bình trôi, một người khách qua đường.
Ở nơi không có Bắc Bắc, tôi xoay tròn như trong một điệu múa ballet, khi dừng lại ánh mắt không thể nhìn thấy cả mây gió.
Gặp lại anh, tôi cảm động, cuốn hút, trong vòng tay ôm ấp này, tôi lại rõràng cảm giác được trái tim kích động đập nhanh liên hồi. Nhưng tôi sẽkhông yêu nữa, bởi vì trong kí ức của tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sang-roi-noi-tam-biet/2518720/quyen-5-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.