Cô lái xe đến bệnh viện, qua hai lần đèn đỏ, cảm giác nôn nóng ban đầu dần lắng xuống.
Đứng trước phòng bệnh, thậm chí cô còn tự hỏi: Mình đến đây làm gì?
Nhưng đã đến rồi, cô vẫn gõ cửa bước vào.
Người nằm trên giường bệnh vừa thấy cô liền muốn ngồi dậy, nhưng bị y tá giữ lại: “Cô nằm yên, đừng động đậy!”
Sầm Âm chăm chú nhìn cô, giọng khàn đặc: “Đình Thu…”
Dư Đình Thu siết chặt chiếc túi, từng bước tiến tới, đứng yên lại rồi hỏi: “Không nghiêm trọng chứ?”
“Cũng không sao…” Sầm Âm nhìn cô, thấp giọng cầu xin, “Cậu có thể ngồi xuống không?”
Dư Đình Thu đứng yên không nhúc nhích.
Sầm Âm đưa tay, khẽ kéo lấy tay áo cô: “Đình Thu.”
Y tá cúi đầu ghi chép, không để ý đến những gì họ nói, kiên nhẫn căn dặn: “Đau dạ dày như vậy mà còn lái xe, giờ chỉ gãy xương sườn đã là may mắn, cũng may không tông phải sinh viên… Cô nhớ phải nằm yên, không được đi đâu đấy.”
Không tông phải sinh viên?
Dư Đình Thu sững người.
Cô ấy... đi tìm mình ở gần Vĩnh đại sao?
Dư Đình Thu ngồi xuống bên giường, quay lưng về phía cô ấy: “Tôi giúp cậu gọi trợ lý nhé?”
“Cô ấy đi công tác rồi…” Sầm Âm thấp giọng nói, “Cậu có thể ở lại với tôi không?”
Dư Đình Thu không trả lời.
Sầm Âm trên tay vẫn cắm kim truyền, nhưng chậm rãi đưa tay qua, đặt lên tay cô: “Xem như tôi cầu xin cậu.”
Dư Đình Thu cau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-quang/3709185/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.