Chương trước
Chương sau
Lãnh Tử Sâm đến nhà họ Chu, lướt qua sân khấu rồi rời đi, anh đã đạt được mục đích của mình, chỉ cần cậu Hồ chú ý đến Thôi Giai Kỳ, như vậy cô ta sẽ xong đời.

Lãnh Tử Sâm gài bẫy người khác xong thì cười đến mức thỏa mãn vì đã được được mục đích của mình, anh vừa ra khỏi nhà họ Chu thì đã gọi điện cho Mộ Thi Hàm: "Vợ ơi, em tan làm chưa? Anh tới đón em nhé?"

"Ừm, em chuẩn bị tan làm, không phải anh đã nói hôm nay mình phải tham dự một buổi tiệc đó ư? Sao lại có thời gian rảnh đến đón em rồi?" Mộ Thi Hàm biết Lãnh Tử Sâm đi dự tiệc nên mới tăng ca ở công ty, bằng không cô đã về sớm hơn.

"Dự tiệc vô vị quá, đón vợ vẫn quan trọng hơn." Lãnh Tử Sâm vừa mở miệng là nói ngon nói ngọt.

"Vậy bây giờ anh tới đây đi, em chờ anh."

"Được."



Lãnh Tử Sâm vừa đến đón Mộ Thi Hàm thì thì điện thoại bỗng vang lên, là Tân Nhật Minh gọi đến: "Tử Sâm, tới biệt thự Thiên Tuyền đi, Lam Minh Viễn và Lam Sơ Nguyệt đã về, bảo mọi người đến đây gặp mặt."

Lam Minh Viễn và Lam Sơ Nguyệt cũng cùng chơi với họ từ nhỏ đến lớn, có điều mấy năm qua hai anh em họ vẫn ở nước ngoài, hôm nay quay về nên dĩ nhiên muốn gặp mặt mọi người một lần.

"Vợ ơi, em đi gặp bạn với anh nhé." Lãnh Tử Sâm nhìn Mộ Thi Hàm bằng vẻ mặt lấy lòng.

Mộ Thi Hàm không hỏi bạn nào đã gật đầu ngay: "Được."

Khi hai người đến biệt thự Thiên Tuyền thì mọi người đã có mặt đông đủ, ngoài Giang Cửu Lương, Tần Quân Kỳ và Tân Nhật Minh là những người mà Mộ Thi Hàm đã gặp ra, còn có thêm một nam một nữ với vẻ ngoài xuất sắc. Hai người đó trông hơi giống nhau, tất nhiên đó chính là Lam Minh Viễn và Lam Sơ Nguyệt mà Tân Nhật Minh đã nhắc đến.

Lam Minh Viễn và Lam Sơ Nguyệt là anh em sinh đôi, Lam Minh Viễn ra đời sớm hơn Lam Sơ Nguyệt hai phút nên anh ấy là anh trai, còn Lam Sơ Nguyệt là em gái.

Trước khi Lãnh Tử Sâm đến, đôi mắt tha thiết của Lam Sơ Nguyệt vẫn nhìn chăm chú về phía cửa phòng bao để chờ đợi, giống như đang đợi người yêu đã nhiều năm không gặp.

Lãnh Tử Sâm vừa đẩy cửa vào thì đã đối diện với gương mặt tươi tắn của Lam Sơ Nguyệt, nhưng khi hình bóng của Mộ Thi Hàm ập vào mắt cô ấy thì nụ cười đó đã đông cứng trên mặt.

Vừa rồi đám Giang Cửu Lương không nói cho cô ấy biết Lãnh Tử Sâm đã kết hôn, vì vậy cô ấy hoàn toàn không biết hiện giờ Lãnh Tử Sâm đã là người đàn ông có vợ.

Nụ cười trên gương mặt chỉ đông cứng vài giây, sau đó cô ấy từ từ điều chỉnh cảm xúc, tự nói thầm với mình, đó chẳng qua chỉ là một người phụ nữ mà thôi, mấy năm trôi qua, phụ nữ bên cạnh Lãnh Tử Sâm còn ít sao? Cô ấy hoàn toàn không cần cảm thấy bị uy hiếp, Lam Sơ Nguyệt nghĩ thế bèn nở nụ cười đã sáng lạn: "Tử Sâm, anh đến rồi."

Mộ Thi Hàm đẩy Lãnh Tử Sâm vào phòng bao, anh gật đầu với Lam Sơ Nguyệt, sau đó nhìn sang Lam Minh Viễn và mắng: "Thằng nhóc thối tha nhà cậu thật là nhẫn tâm, đi một mạch suốt bốn năm, khoảng thời gian đó không biết quay về thăm mấy anh gì hết."

Lam Minh Viễn mỉm cười: "Không phải em muốn hoàn thành việc học sớm hơn để quay về gặp các anh hay sao?"

"Vậy bây giờ cậu không có ý định đi nữa hả?" Lãnh Tử Sâm hỏi.

Lam Minh Viễn gật đầu: "Tất nhiên, em tốt nghiệp rồi còn ra nước ngoài làm gì? Trăng sáng của tổ quốc vẫn tròn hơn."

"Ừm, cuối cùng cũng nói được một câu giống tiếng người, không học mấy thói hư tật xấu của nước ngoài." Lãnh Tử Sâm cười hì hì trêu ghẹo.

Lam Minh Viễn thoáng nhìn Mộ Thi Hàm đằng sau Lãnh Tử Sâm, hỏi ra nghi ngờ trong lòng thay em gái mình: "Cô ấy là…"

"À, suýt nữa đã quên, tôi chính thức giới thiệu với các người, đây là cô vợ mới cưới của tôi, Mộ Thi Hàm."

Lãnh Tử Sâm quay sang Mộ Thi Hàm và dịu dàng lên tiếng: "Cô bé, đây là anh em nhà họ Lam, Lam Minh Viễn và Lam Sơ Nguyệt, là bạn thân từ nhỏ đến lớn của bọn anh."

Mộ Thi Hàm lễ phép gật đầu với họ và không nói gì thêm, còn mặt của Lam Sơ Nguyệt đã trắng bệch đến mức gần như trong suốt khi nghe anh nói ra bốn chữ "cô vợ mới cưới".

Vợ mới cưới? Vậy mà anh đã kết hôn rồi sao? Chuyện này… tại sao có thể? Cô ấy chỉ đi có bốn năm mà thôi, tại sao anh lại kết hôn rồi?

Mấy năm trước, vì phòng ngừa những người phụ nữ khác tiếp cận Lãnh Tử Sâm nên cô ấy đã tản ra lời đồn anh là một tay trăng hoa, thanh danh của anh lan xa đều nhờ một tay của cô ấy.

Cô ấy cho rằng dù mình ra nước ngoài thì Lãnh Tử Sâm vẫn là người "danh tiếng lẫy lừng", chắc chắn sẽ không có ai nhớ thương anh mới đúng. Nhưng cô ấy vừa về nước thì anh đã nói cho cô ấy biết anh kết hôn rồi, làm sao cô ấy chấp nhận chuyện này được cơ chứ?

Trước khi đến đây, cô ấy đã chuẩn bị đầy đủ để tỏ tình với Lãnh Tử Sâm, ngay cả lời tỏ tình thế nào cô ấy cũng đã chuẩn bị xong, cũng chọn cả quà tỏ tình, giờ thì hay rồi, tất cả những thứ mà cô ấy chuẩn bị đều trở thành công cốc.

Lúc này, Lam Sơ Nguyệt nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ nát, trước khi ra nước ngoài, cô ấy đã từng tỏ tình với Lãnh Tử Sâm, nhưng lúc đó anh cho rằng cô bé như cô ấy không hiểu gì hết, nên hoàn toàn không xem việc cô ấy tỏ tình là nghiêm túc, lúc đó Lam Sơ Nguyệt còn thề son sắt rằng đợi khi cô ấy về nước, nhất định cô ấy phải kết hôn với anh.

Chỉ tiếc cho tới bây giờ Lãnh Tử Sâm vẫn không xem lời nói của cô ấy là thật lòng, họ đã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, anh vẫn coi Lam Sơ Nguyệt là em gái, hoàn toàn không có suy nghĩ theo phương hướng đó.

Lãnh Tử Sâm không có đặt nhiều sức chú ý lên người Lam Sơ Nguyệt, anh chỉ biết là vợ anh đã đói bụng rồi, Anh nhìn thoáng qua bàn ăn, lúc này trên bàn ăn chẳng có gì cả, anh nhìn mọi người với vẻ hoài nghi: "Tại sao không gọi thức ăn? Đã đến giờ này rồi, các người không đói sao?"

Giang Cửu Lương lắc đầu: "Không đói, lúc nhận được điện thoại của Lam Minh Viễn, em đã ăn cơm tối rồi."

"Tôi không đói." Tần Quân Kỳ và Tân Nhật Minh lắc đầu cùng lúc.

Lam Minh Viễn nhìn em gái của mình một cái, thầm thở dài một hơi, sau đó nói nhỏ: "Bọn em cũng ăn cơm xong rồi, hôm nay vừa về nước nên người nhà bắt bọn em phải ăn cơm ở nhà. Ăn tối xong em đã điện cho mọi người ngay, mấy năm không gặp, thật sự rất nhớ mọi người, nên vừa về thì đã không đợi được."

Lãnh Tử Sâm nghe Lâm Minh Viễn nói vậy thì gật đầu và không nói gì thêm, anh gọi nhân viên phục vụ đến và chọn vài món ăn, lúc này anh mới nhìn Lâm Minh Viễn và hỏi: "Mấy năm qua cậu ra lăn lộn ở nước ngoài thế nào? Đừng nói với tôi cậu sang đó chỉ để học thôi nhé."

Mấy năm trước nhà họ Lam đã bắt đầu phát triển việc làm ăn ra nước ngoài, ba Lam để con trai và con gái song sinh của mình ra nước ngoài du học, như vậy chẳng những có thể phát triển việc làm ăn mà còn để hai người họ nhận được bằng cấp nước ngoài, một công đôi việc.

Hai anh em họ rất có thiên phú về mặt làm ăn, bọn họ qua đó chắc có trợ giúp đối với việc làm ăn của gia tộc.

Lam Viễn Minh cười: "Tạm ổn, tuy không phát triển nhanh chóng nhưng cũng được coi tiến bộ một cách ổn định."

"Vậy cũng được rồi."

Lãnh Tử Sâm gật đầu, sau đó rót một ly nước trái cây và đẩy đến trước mặt Mộ Thi Hàm một cách tự nhiên: "Em uống nước trái cây đi."

Mộ Thi Hàm gật đầu và bưng ly nước lên uống, sau khi uống một hớp nước trái cây thì cô đặt ly xuống, nước trái cây dính lên khóe miệng cô, Lãnh Tử Sâm rút một tờ khăn giấy và tự nhiên lau cho cô như thể không có ai ở đây.

Rõ ràng hai người vừa đăng ký kết hôn chưa được bao lâu, thậm chí còn chưa trở thành vợ chồng thật sự nhưng họ khiến người ta cảm giác rằng họ ăn ý như hai vợ chồng lâu năm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.