“Cút ra ngoài.” Bạch Ngọc Lan chưa kịp nói hết lời, Lãnh Tử Sâm đã lạnh lùng ngắt lời cô ta.
Bạch Ngọc Lan bắt gặp ánh mắt như muốn ăn thịt người kia của Lãnh Tử Sâm thì đồng tử hơi co lại, mắt đỏ hoe, tủi thân nói: “Tử Sâm, em làm vậy cũng là vì muốn tốt cho anh thôi mà.”
“Tôi đã bảo cô cút ra ngoài, cô không hiểu tiếng người à?” Lãnh Tử Sâm giật lấy hoa hồng trên tay cô ta, ném lên người cô ta: “Từ nay về sau đừng để ông đây gặp lại cô nữa.”
Những bông hồng được gói đẹp đẽ trên người cô ta rơi xuống đất, cánh hoa đỏ tươi rơi lả tả, có thể nhìn ra được Lãnh Tử Sâm đã ném mạnh thế nào.
Bạch Ngọc Lan nhìn bó hoa hồng rụng rơi trên mặt đất, nước mắt rơi lã chã: “Lãnh Tử Sâm, sao anh lại tàn nhẫn với em như vậy? Rõ ràng là anh biết em...”
“Nếu như cô còn không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ đấy.” Lãnh Tử Sâm mất kiên nhẫn, tiếp tục đuổi người như không nhìn thấy nước mắt của cô ta.
“Lãnh Tử Sâm, anh thật vô tình, đồ đểu, tôi... tôi hận anh.” Bạch Ngọc Lan che miệng, chạy nhanh ra ngoài.
Mộ Thi Hàm nhìn theo bóng dáng của Bạch Ngọc Lan, thầm thở dài, phải nói sao đây? Giờ phút này, bỗng cô thấy có chút thông cảm cho Bạch Ngọc Lan, thật ra thích một người mà không được đáp lại cũng là một chuyện rất đáng buồn.
Lãnh Tử Sâm không quan tâm Bạch Ngọc Lan bị mình chọc cho tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-oi-ong-xa-toi-la-cong-tu-bot/2574516/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.