Chương trước
Chương sau
Mộ Thi Hàm nghe xong lời lễ tân thì khẽ mím môi, sau đó nói nhỏ: “Cảm ơn.”

Lễ tân sửng sốt suýt ngã nhào, vậy mà tổng giám đốc Mộ không tức giận, không giận thì thôi đi, lại còn cảm ơn cô ta nữa hả? Tình huống gì đây?

Mộ Thi Hàm không để ý tới những người vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô, xoay người đi vào thang máy riêng của mình. Đợi đến khi Mộ Thi Hàm biến mất thì trong đại sảnh mới vang lên từng đợt tiếng thán phục.

“Trời ơi, tổng giám đốc Mộ sao thế? Sao đột nhiên lại ăn mặc xinh đẹp như vậy? Chẳng lẽ là đang yêu sao?”

“Chị em à, tôi cảm thấy cô đã nói ra sự thật rồi, thật đó.”

“Oa, tổng giám đốc Mộ đang yêu à, đây là tin tức lớn đó, rốt cuộc thì là kiểu người nào mà có thể lọt vào mắt tổng giám đốc Mộ thế?”

“Còn cần phải nói nữa à, chắc chắn là người cực kỳ ưu tú lại chung tình, nếu không thì sao tổng giám đốc Mộ có thể để ý được chứ?”

“Có lý lắm.”

“Với lại tổng giám đốc Mộ chưng diện lên thật là đẹp mà, tôi ngưỡng mộ quá đi thôi.”

“Chuyện này mà còn cần phải nói à, lúc tổng giám đốc Mộ không chưng diện cũng rất đẹp đấy được không?”

“Tôi đồng ý với điều này, ôi, muốn theo đuổi cô ấy quá, phải làm sao bây giờ?” Một nhân viên nam ôm ngực, kích động không thôi.

“Cậu hả? Tránh sang một bên đi.”



Phan Châu Mộng đã đến văn phòng từ sớm, Mộ Thi Hàm cũng không sa thải cô ta, chỉ là sắp xếp nhiệm vụ cho cô ta, đó là quấn lấy Trang Vĩ Tuấn, đồng thời cũng không thể tiết lộ với Thôi Giai Kỳ là cô đã biết kế hoạch của bọn họ.

Thật ra trong lòng Phan Châu Mộng rất khó chịu, có lẽ chỉ có cô ta mới hiểu cảm giác khi vẫn phải đến đây làm việc trong khi cấp trên đã nắm được nhược điểm của cô ta.

“Chào buổi sáng tổng giám đốc Mộ.” Phan Châu Mộng nhìn thấy Mộ Thi Hàm thì thấp thỏm chào cô, ngay cả việc Mộ Thi Hàm đã thay đổi phong cách ăn mặc mà cô ta cũng không phát hiện.

Mộ Thi Hàm lạnh lùng khẽ gật đầu với cô rồi đi vào văn phòng của mình.

Trợ lý Lương Vũ Tùng vội vàng đi vào báo cáo công việc, Lương Vũ Tùng là trợ thủ đắc lực của Mộ Thi Hàm, anh ta phụ trách quản lý mấy thư ký còn lại, lịch trình của Mộ Thi Hàm cũng do Lương Vũ Tùng sắp xếp.

Lương Vũ Tùng cũng giống như các nhân viên khác, sáng sớm đã ngạc nhiên trước cách ăn mặc của Mộ Thi Hàm, cũng may là anh ta vẫn còn bình tĩnh như thường, giống như anh ta không thấy sự thay đổi của Mộ Thi Hàm, bình tĩnh nói: “Tổng giám đốc Mộ, cô bảo tôi tìm thám tử tư cho cô, tôi đã tìm được rồi, đây là danh thiếp của anh ta, khi nào cô muốn gặp anh ta thì tôi sẽ hẹn thời gian giúp cô.”

“Anh bảo anh ta chiều nay đến tìm tôi.”

“Được, tổng giám đốc Mộ.”



Buổi chiều thì thám tử tư đến, tính tình của thám tử tư này rất lập dị, anh ta nhận đơn hoàn toàn dựa vào tâm trạng, nếu như không phải đúng lúc Lương Vũ Tùng quen một người bạn của anh ta thì anh ta sẽ không nhận đơn của Mộ Thi Hàm đâu.

Anh ta tên là Đậu Nhật Khang, người không biết còn tưởng anh ta là bác sĩ, Đậu Nhật Khang đi vào văn phòng của Mộ Thi Hàm rồi ngồi xuống chiếc ghế trước mặt cô, lười biếng nói: “Không biết tổng giám đốc Mộ cần tôi làm gì?”

“Tôi cần anh Đậu giúp tôi theo dõi một người.” Mộ Thi Hàm trực tiếp nói rõ mục đích của mình.

“Là Lãnh Tử Sâm sao?” Đậu Nhật Khang nắm bắt tin tức rất nhanh, sau khi biết tên của chủ thuê thì anh ta lập tức thu thập thông tin chủ thuê, ngay cả việc hôn nhân vẫn chưa công bố ra ngoài của Mộ Thi Hàm và Lãnh Tử Sâm mà anh ta cũng biết.

Bị người ngoài biết được thông tin của mình nhưng Mộ Thi Hàm cũng không giận, cô chỉ lắc đầu: “Không, tôi không cần anh theo dõi Lãnh Tử Sâm, tôi muốn anh theo dõi Trang Vĩ Tuấn, tôi muốn biết mọi hành động của anh ta, nếu có thể thu thập được thông tin nào không có lợi cho anh ta thì lại càng tốt.”

Đậu Nhật Khang nhướng mày: “Trang Vĩ Tuấn? Đó không phải là người theo đuổi cô sao? Chẳng lẽ anh ta không nhắm vào cô? Còn có mục đích khác sao?”

“Anh ta có mục đích khác hay không, tôi tin rằng anh Đậu sẽ cho tôi biết đáp án.” Mộ Thi Hàm đưa tờ chi phiếu trống cho anh ta: “Về phần thù lao, anh Đậu muốn bao nhiêu thì cứ viết bấy nhiêu.”

Đậu Nhật Khang không ngờ Mộ Thi Hàm lại hào phóng như thế, anh ta hào hứng nhìn Mộ Thi Hàm: “Tổng giám đốc Mộ, cô rất đặc biệt đấy.”

Rất nhiều chủ thuê đều thích cò kè mặc cả với anh ta, nhưng bọn họ không biết rằng thật ra thứ mà Đậu Nhật Khang không thiếu nhất đó là tiền, những người cò kè mặc cả với anh ta thì cũng là những người mà anh ta xem thường nhất.

Thế nhưng Mộ Thi Hàm thì lại khác, cô trực tiếp đưa chi phiếu trống cho anh ta tự viết, anh ta cảm thấy, đột nhiên anh ta có hơi thích chủ thuê này rồi.

Anh ta cầm chi phiếu, cười ha ha nói: “Tổng giám đốc Mộ thật là sảng khoái, đơn đặt hàng này, tôi nhận.”



Chạng vạng, Mộ Thi Hàm vừa ra khỏi công ty thì Trang Vĩ Tuấn đã lập tức chạy tới: “Thi Hàm, anh thật sự muốn nói chuyện với em, em có thể cho anh một cơ hội được không?”

Mộ Thi Hàm còn chưa kịp gọi vệ sĩ thì đã có giọng nói vang lên sau lưng Trang Vĩ Tuấn: “Tại sao cô ấy phải nói chuyện với anh? Có cần ăn tối với anh luôn không? Anh xấu như vậy mà cứ xuất hiện trước mặt cô ấy suốt ngày, anh có biết là rất ảnh hưởng đến cuộc sống của cô ấy không?”

Trang Vĩ Tuấn vừa quay lại đã nhìn thấy Lãnh Tử Sâm lười biếng đứng sau lưng anh ta, bên trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp chứa đầy vẻ trêu chọc.

Trang Vĩ Tuấn nhìn thấy Lãnh Tử Sâm, thật sự là giận không có chỗ trút, anh ta vẫn luôn tự hào về ngoại hình của mình, anh ta từng là hotboy trường cấp ba! Vậy mà tên ăn chơi Lãnh Tử Sâm này lại nói anh ta xấu, cái loại con ông cháu cha cả ngày ăn chơi đàng điếm như Lãnh Tử Sâm thì có tư cách gì mà nói anh ta xấu chứ?

“Nơi này không liên quan đến anh, anh tránh đi cho tôi.” Trang Vĩ Tuấn trầm giọng nói.

Lãnh Tử Sâm cười nhạo: “Anh là cái thá gì? Lại còn dám ra lệnh cho ông?”

“Dân chơi như anh, tốt nhất là anh nên tránh xa Thi Hàm một chút, loại người chỉ biết đùa giỡn tình cảm như anh không xứng ở bên Thi Hàm!” Trang Vĩ Tuấn tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Mộ Thi Hàm nghe thấy lời này thì khóe miệng nhếch lên mỉa mai, rốt cuộc thì ai mới là người đùa giỡn tình cảm hả? Tên đạo đức giả này, khi anh ta nói những lời này, chẳng lẽ anh ta không cảm thấy chột dạ hay sao?

“Anh Trang, Lãnh Tử Sâm là người của tôi, tôi cũng không chê anh ấy, anh dựa vào cái gì mà nói ra nói vào?”

Ngày thường Mộ Thi Hàm không thích nói chuyện, nhưng những lời cô nói bây giờ, từng chữ đều giống như lưỡi dao, nếu Trang Vĩ Tuấn thật sự là người mến mộ cô thì phỏng chừng cả người sẽ đầy sẹo, chỉ tiếc là anh ta không phải.

Lãnh Tử Sâm hài lòng với câu người của tôi của Mộ Thi Hàm, anh ôm eo Mộ Thi Hàm, đắc ý nói: “Nghe chưa? Tôi là người của cô ấy, anh cảm thấy anh cứ dây dưa mãi như vậy có ý nghĩa gì không? Anh vẫn nên cút được bao xa thì cút ngay đi, lần sau nếu lại để tôi thấy anh quấn lấy người phụ nữ của tôi, tôi gặp anh một lần thì sẽ đánh một lần.”

Ừm, eo của người phụ nữ của anh thật là thon mà, Lãnh Tử Sâm lặng lẽ nói thầm trong lòng.

“Anh chỉ là một tên ăn chơi trác táng bị rượu và gái đẹp rút cạn sức lực mà thôi, đánh tôi, anh đánh thắng được sao?” Trang Vĩ Tuấn gào thét, anh ta đã bị Lãnh Tử Sâm chọc giận mất trí luôn rồi, bây giờ anh ta chỉ muốn đánh người mà thôi.
Chỉ nghe một tiếng “rầm” vang lên, Trang Vĩ Tuấn cảm thấy khoang mũi nóng ran, máu mũi chảy dọc xuống từ khoang mũi.

“Nhãi con, mũi vẫn rất cứng đấy.” Lãnh Tử Sâm vung nắm đấm có hơi đỏ lên, lại đưa tới bên miệng Mộ Thi Hàm: “Có hơi đau, em thổi cho anh đi.”

Mộ Thi Hàm còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy Trang Vĩ Tuấn nghiến răng quát lên: “Là anh ra tay trước, vậy thì cũng đừng trách tôi không khách sáo với anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.