Bác gái trung niên không phục: “Cô cả, là tự cô nói nếu có ý kiến thì có thể nêu ra mà.”
“Đúng vậy, chẳng phải tôi đã cho bác nói rồi sao? Chỉ là, nêu ra ý kiến thì phải trả giá đắt.” Mộ Thi Hàm nói xong thì không nhìn bà ta nữa, cô nhìn về phía tám người còn lại: “Thím Trần làm quản gia, còn ai có ý kiến gì không?”
Vào lúc này, còn ai dám có ý kiến gì chứ? Cho dù có thì cũng phải kìm lại.
Mộ Thi Hàm thấy không còn ai nói gì nữa thì hài lòng gật đầu: “Được rồi, nếu không có ý kiến thì làm việc đi, chuyển tất cả những thứ này vào phòng tôi, lát nữa tôi sẽ lựa ra rồi lập tức mang đi giặt, sáng mai tôi muốn mặc.”
“Dạ, cô cả.” Đêm hôm khuya khoắt thế này, mặc dù được giao nhiệm vụ như vậy nhưng bây giờ không ai dám có ý kiến nữa rồi.
Sau khi Mộ Thi Hàm dặn dò xong thì xoay người lên lầu, Mộ Mỹ Dung và Thôi Giai Kỳ nhìn theo bóng lưng của Mộ Thi Hàm, vẻ mặt bọn họ u ám, bọn họ không hiểu, tại sao Mộ Thi Hàm lại đột nhiên giống như biến thành một người khác thế này.
Mộ Mỹ Dung nhìn những người giúp việc trong nhà đang bận rộn chuyển đồ của Mộ Thi Hàm lên lầu, cô ta cảm thấy huyết áp của mình đang tăng vọt, rõ ràng là tức giận muốn chết nhưng lại không dám biểu hiện ra bất cứ thái độ khác thường nào, kìm nén đến mức trong lòng muốn bị thương luôn rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-oi-ong-xa-toi-la-cong-tu-bot/2574480/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.