Phong vị biển khơi lan toả trong từng ngóc ngách kẽ hở của Duyện Châu. Tườngxây phủ đầy cát trắng, trên vách treo đầy các loại sò ốc lấp lánh. Người ra vào thành ai nấy cũng đều to cao vạm vỡ, làn da ánh đồng bóng lênnét săn chắc, khoẻ mạnh. Chân Duyên lấy tay quẹt đi mồ hôi trên trán.Nàng đến từ phương bắc, không quen với khí hậu nóng ẩm của vùng đất phía nam này. Có một tiệm nước mát bày bán dưới một tán dù, Chân Duyên liềnghé qua đó uống thử.
- Bà lão, đây là nước gì thế? - Nàng không khách khí hỏi.
- Nước sâm rong biển. - Bà lão cười đáp lại, không có chút gì phiền lòng vì thái độ hỗn xược của cô gái trước mặt.Chân Duyên sau khi uống thử một chén, cảm nhận dòng nước mát ngọt lan toả ra khắp cổ họng thật dễ chịu. Nàng mỉm cười, mua thêm một bát nước nữa đểuống.
- Cái thứ cỏ này thật lạ, chỉ cần ngâm vào nước là uống được sao?
- Làm gì có? - Bà lão nhướng mày hào hứng giải thích. - Tất cả đều phảinấu sôi trên bếp riu riu lửa, sau đó cho thêm đường phèn vào. Tổng cộngcó đến chín vị thảo mộc.
- Thật sao? Nhưng con thấy thứ cỏ này thật sự là tươi mới mà.
- Thứ cô nương thấy chính là lá sống đời. Loại lá này dù đã đem phơikhô, nhưng khi gặp nước lại tươi mới như cũ. Chết đi sống lại, nên mớigọi là sống đời. Bà lão đưa cho Chân Duyên xem mấy thân cây nhăn nhúm xấu xí. Nàng lại nhìn vào thùng nước đầy cỏ tươi của bà lão,quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-oi-nguyet-lao-thuc-lu-lan/51326/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.