- Hoài Việt à, đừng doạ cháu gái ta nữa. - Lúc này Kỳ Hưng mới lên tiếng can ngăn.
- Cậu ... - Nàng quay lại, quên mất vẫn còn một người ở đó.Một cơn gió thoảng qua, hình bóng người trên ghế bất ngờ biến mất. Vù mộttiếng, Hoài Niệm đã thoát khỏi tay đại ca mình. Kỳ Hưng dịu dàng kéonàng ngồi xuống bàn trà. Thân là các chủ Thính Phong dĩ nhiên kinh côngvà tốc độ đều phải thuộc hàng thượng đẳng. Nếu không thì làm sao Kỳ Hưng có thể hàng phục đám mật sứ chuyên đi rình rập, moi móc chuyện khắpthiên hạ.
- Thật là lỗ mãng, sao lại có loại nam nhi đi ăn hiếp tiểumuội cuả mình như vậy. Hoài Niệm, đừng lo lắng, có cậu ở đây, không aidám ăn hiếp bông hoa xinh đẹp nhất nhà họ Thành chúng ta đâu. Y bắt đầu ề à như một lão già lẩm cẩm. Thật ra Kỳ Hưng chỉ lớn hơn Hoài Niệm đúng ba tuổi mà thôi.
- Chà ... mới đó, mà đã trưởng thành không ít. Nhớ năm xưacháu chỉ nhỏ như trái bí được mẫu thân bồng bế trên tay. Ta để bàn tayvào, cháu liền mút lấy chùn chụt đáng yêu vô cùng. Nuôi con lớn mới biết tấm lòng cha mẹ cực khổ. Để các cháu ra ngoài đường thế này, chắc chamẹ các cháu phải lo lắng vạn phần.Hoài Việt và Hoài Niệmđồng loạt lắc đầu phủ nhận quyết liệt. Phụ mẫu họ thật không có yêuthương con cái giống như lời của cữu cữu nói đâu. Mười hai tuổi, HoàiViệt đã bị cha đuổi khỏi nhà để đi học tập. Mười một tuổi Hoài Niệm được gửi về nhà ngoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-oi-nguyet-lao-thuc-lu-lan/1948088/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.