Lương Anh Tân lên ngựa, không thèm nhìn về phía chiến trường thảm liệtsau lưng nữa. Lại thêm một ổ cướp bị hắn tiện tay quét dọn. Đám ngườikia tuy không có thương vong, nhưng sau này chắc chỉ có thể đi ăn xinvới cơ thể tàn tật như vậy thôi. Dù sao bọn chúng cướp của giết ngườinhiều năm như vậy, đây coi như là quả báo nhãn tiền. Phàm trên đời nàykẻ xấu tất cả đều có kết cục không được tốt.
Trên đường quay về Thất Sơn, Anh Tân chậm rãi thu thập manh mối venđường. Cứ dùng khả năng tra án mấy năm nay của hắn, cũng tính ra đượctốc độ ngựa và khoảng cách mà mấy người Bích Tuyền trước đó đã đi qua.Nhờ tỉ mỉ và cẩn trọng, cuối cùng Anh Tân cũng đến được bờ suối mà nhómhọ từng nghỉ chân.
Hắn quan sát nấm mồ mới đắp bên gốc cây. Trên thân cổ thụ còn khắc mấychữ hoa mỹ “Nạn nhân của tử thần Mạt Hối chi mộ”. Anh Tân bất chợt siếtchặt vỏ đao trong tay. Tuy hắn không rõ ai là nạn nhân, kẻ nào đã chôncất y, nhưng có liên quan đến Mạt Hối, tuyệt không thể là chuyện tầmthường được.
Năm năm trước, khi hắn được tuyển vào Nội xưởng làm việc, là thuộc cấpdưới quyền Vương Tranh Hoa, đại quan tiền nhiệm đứng đầu Nội xưởng.Vương Tranh Hoa khi đó tuổi đời chưa quá bốn mươi, đang thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, phá án như thần, võ công nhất lưu, là thần tượng đángngưỡng mộ của toàn bộ thành viên Nội xưởng.
Đáng tiếc, trong vụ truy hung phản tặc Lưu gia phái, Vương Tranh Hoacùng hai mươi cao thủ lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-oi-nguyet-lao-thuc-lu-lan/1948061/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.