Cảnh Hào lại chậm rãi đi đến bên mép hồ quan sát. Đỉnh lồng chỉ cách mặt nước hai ba tấc, lão có thể thấy những tù nhân bị nhốt dưới lồng vùngvẫy, bàn tay giơ lên chụp lấy không khí trong vô vọng. Họ áp mặt lênsong sắt, thèm khát được hít thở. Gương mặt ai cũng nhăn nhó, khổ đau,quằn quại đáng thương.
Nụ cười hài lòng bật mở trên môi, Cảnh Hào sung sướng nhìn những kẻ kiabị tra tấn đến chết. Phổi họ đang đau tê tái, đầu họ đang chìm trongtuyệt vọng, sợ hãi. Những bàn tay cứ cào cào, giật giật khiến người xemsảng khoái biết bao.
Một khoảng lâu sau, độ rằng tù nhân sắp chết, lão mới bắt đầu quay trởvề chỗ cơ quan điều khiển. Cảnh Hào gạt cần cho lồng treo được rút lên,ba người bị nhốt bên trong đã nằm sóng soài không động đậy.
- Người đâu, người đâu? - Cảnh Hào la lên.
Ngay lập tức có mấy nhân thủ tiến vào, bọn họ đều mặc đồng phục, là thủ vệ ở trong địa cung.
- Dạ, thuộc hạ có mặt. - Bọn họ kính cẩn hành lễ.
- Xem bọn chúng chết chưa?Cảnh Hào chỉ tay lên chiếc lồngđang rỏ nước tí tách. Những người trong đó đều nằm im bất động, nhìngiống mấy miếng giẻ ướt tồi tàn. Đám cảnh vệ quen thuộc lấy sào chọtchọt vào lồng nhốt. Ước chừng đúng chỗ, họ đập gậy lên bụng tù nhân,khiến họ sặc nước ra mà tỉnh lại.
Mấy tiếng ho khù khụ vang lên. Những người trong lồng nhúc nhích, tỉnhlại sau màn cấp cứu kiểu tra tấn. Để phục vụ cho thái tử, những tên cậnvệ càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-oi-nguyet-lao-thuc-lu-lan/1948058/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.