Sơn trang trên đỉnh núi là một không gian biệt lập, chỉ có một lối lênxuống duy nhất. Hiện nay, lối đi này đã bị phong toả, nghiêm cấm ngườira vào. Sơn trang trở thành địa phương quan trọng được bảo vệ, canh gácvô cùng cận mật. Ngoài trừ đương gia Trường Thanh, bất cứ ai cũng khôngđược ra vào.
Nhã Muội thơ thẩn đi trong vườn, nheo mắt nhìn bầu trời u ám mù mịtkhông bao giờ đổi. Không khí nơi đây vẫn ẩm thấp lạnh lẽo như trước.Xung quanh sơn trang lại là vách núi cao thăm thẳm, hoạ hoằn chăng mớiloài chim ưng mới có thể bay đến tận đây. Có tiếng lịch kịch bên ngoàicổng biệt viên, Nhã Muội căng người cảnh giác, không biết tình huống gìsắp tới sẽ xảy ra.
Cánh cửa bật mở, nhưng chỉ duy nhất có một người đi vào. Y vẫn khoácchiếc áo choàng lông quen thuộc, dung mạo bị che đi bởi chiếc mặt nạ bạc thần bí. Nhã Muội đứng lên, đi đến gần chỗ Trường Thanh.
- Sư ca. - Nàng khẽ gọi.Mạc Thuỷ Linh trước khi thi đỗ trạng nguyên, là học trò của thừa tướng đương triều, phụ thâncủa Nhã Muội. Cho nên tuy hai người đồng tuổi, nhưng nàng vẫn phải nểmặt gọi y một tiếng sư ca.
- Công chúa thế nào? - Trường Thanh lạnh giọng hỏi.
- Vẫn như trước, khó chịu trong người. - Nhã Muội trả lời.
- Tại sao muội không ở bên cạnh chiếu cố cho nàng?
- Nhị tỷ nói muội nên ra ngoài dạo mát một chút, ở hoài trong phòng thật không tốt lắm.Điều này dĩ nhiên là do Nhã Muội tự bịa đặt ra. Nhưng nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-oi-nguyet-lao-thuc-lu-lan/1948028/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.