Khi Kỳ Hưng nhận được bức thư cầu cứu của Nhã Muội, tâm trạng y chưa khi nào lại rối bời hỗn loạn như thế. Nét bút xộn xộn này, kể cả vết mựcrơi và chấm nước mắt này, làm sao mà y không sợ hãi cho được. Cứ ngỡnàng chỉ là một người xa lạ, Kỳ Hưng đã vô tình chạm mặt. Gặp nhau chỉđúng một lần duy nhất, thậm chí y đã quên mất dung mạo nàng. Chỉ nhớ đến giọng nói lanh lảnh như chim oanh, gân cổ lên hét toáng giữa chợ. Chỉnhớ đến sự dữ dằn, đanh đá của nàng, không ngại ngùng níu tay áo Kỳ Hưng lôi kéo trên đường.
Cả đời y, chưa từng gặp nữ nhân nào điêu ngoa đến vậy. Kỳ Hưng vẫn nhớNhã Muội là một kẻ nhát gan, thích cậy mạnh làm quyền. Lúc bị bắt, nàngvùng vẫy đến mấy con heo cũng phải xấu hổ. Khi gặp nguy nan, nàng chẳngcần biết ai là ai, cứ trốn trước để lo cho mạng của mình. Nàng khônggiống những cô nương khác giả vờ hiền thục, thi thư lễ nghĩa. Là mộtthương gia, Kỳ Hưng đánh giá cao cái khoản thực tế và thành thật củanàng.
Cầm lá thư trong tay, y không kềm được mà cảm nhận một trận run rẩy ậptới. Kỳ Hưng vò nát bức thư lại, giận dữ đi ra khỏi trướng doanh. Bấtchấp lệnh đình chiến của Hoàng tướng quân, y triệu tập thuộc hạ dướitrướng. Lần này Kỳ Hưng muốn một lần bốc đồng, nghe theo sự mách bảo của con tim. Dù biết trước gian nan, nhưng y nhất định phải xông vào Cấmsơn cứu người. Không thể chờ thời hạn chiêu an kết thúc, cũng không thểtrông cậy vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-oi-nguyet-lao-thuc-lu-lan/1948027/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.