Chương trước
Chương sau
Yếu đuối vô năng sẽ chỉ khiến người ta càng xem thường ngươi, một mực nhẫn nhịn sẽ chỉ khiến người ta nghĩ rằng ngươi rất dễ ức hiếp. Cho nên nàng phải mạnh mẽ, nàng bắt buộc phải mạnh mẽ. Bởi vì thế giới này ngoài bản thân mình ra không có ai có thể giúp được ngươi. Cho nên Anh Mộc Ly nàng, cho dù trái tim mỏng manh đến mức vừa chạm vào liền vỡ ra, cho dù trong lòng bị thương đến máu chảy thành sông, thân thể cũng tuyệt đối không ngã xuống!

Trời đã vào thu, gió nhẹ hiu hiu thổi tới, làm cho ống tay áo màu trắng mỏng manh nàng mặc trên người bay lượn trong không trung, đôi chân trần lung linh tinh xảo chịu đựng mặt đất hơi lạnh. Nhưng nàng hoàn toàn không để vào mắt, đôi môi hồng đào nhẹ nhàng nhếch lên, nàng kiêu ngạo liếc nhìn đám nữ nhân đứng trước mặt.

“Thế nào? Lẽ nào các ngươi muốn sống chung với bổn cung ở trong lãnh cung?” Nở nụ cười ma quái, Mộc Ly mím môi mỏng, sự nhẫn nại của nàng sắp tiêu hao hết rồi, nàng thật không muốn chơi đùa với đám nữ nhân vô vị này ở đây.

“Hừ!” Linh Phi lạnh lùng hừ một tiếng, nàng ta không cam tâm trừng mắt nhìn Mộc Ly. Gương mặt vốn dĩ sưng đỏ càng trở lên xanh mét: “Nhan Khuynh Thành! Một Tây cung Hoàng hậu bị tống vào lãnh cung như ngươi thì có cái gì đắc ý? Một ngày nào đó sẽ có một Đông cung Hoàng hậu chính cung xử lý ngươi!”

Bưng gò má bị Mộc Ly đánh sưng đỏ, Linh Phi không cam tâm cùng với đám mỹ nhân đi ra khỏi lãnh cung. Dựa vào cái gì mà Nhan Khuynh Thành có thể ngồi lên vị trí Tây cung Hoàng hậu, còn Linh Phi nàng lại phải chịu đựng cái tát của nàng ta? Không! Tuyệt đối không! Lúc trước tại sao độc kia không độc chết con tiện nhân này chứ?!!

“Linh Phi nương nương người đi cẩn thận, nô tì không tiễn người”. Bên này, Tuyết Lê nhìn Linh Phi không cam lòng rời đi, trong lòng vui mừng đến độ muốn nhảy cẫng lên, nhất là lúc nhìn thấy Mộc Ly tát cho Linh Phi mấy cái, nàng càng hận không thể tự tay tát nàng ta vài cái để giải mối hận trong lòng.

Mộc Ly thu lại nụ cười trên mặt, biến thành vẻ uất ức, khẽ mím đôi môi anh đào đỏ mọng, nàng trừng mắt nhìn Tuyết Lê: “Đi tìm một đôi giày cho bổn cung!” Làm gì có người nào làm nha hoàn của người ta, đến chủ tử không đi giày cũng không biết.

“Xem ra ở lãnh cung này ngươi sống rất thoải mái!” Không đợi Tuyết Lê đi lấy giày về, liền nghe thấy một giọng nói khác chứa đựng mỉa mai châm chọc nhưng đầy từ tính (lực hút).

Bước chân Tuyết Lê đi lấy giày nghe thấy giọng nói của vị khách không mời mà đến này, lập tức dừng lại, sắc mặt tái nhợt, lo lắng liếc nhìn Mộc Ly giống như không có chuyện gì. Ngay tức khắc nàng quỳ xuống thỉnh an người nọ, còn Mộc Ly chỉ đứng nguyên tại chỗ nhếch khóe miệng một cách đầy mỉa mai và khinh thường, con ngươi lưu ly lóng lánh như sao, trong nháy mắt lạnh xuống, biến thành đôi mắt lạnh lùng không có tình cảm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.