4.
Trương Dương nhìn tôi, rồi lại nhìn sang Lâm Giang Dã đang nóng lòng đứng dậy, có chút chần chừ: “Anh Dã, như này có vẻ không thoả đáng lắm đâu.”
“Anh ơi, em chảy máu có sao không? Có phải em sắp c.h.ế.t rồi không?”
“Huhu, hình như em vừa thấy cha mẹ, có phải bọn họ đang tới đón em không?
Lâm Giang Dã lạnh lùng nhìn Trương Dương: “Thế cậu cũng c.ú.t đi.”
Lúc anh ta đi ngang qua người tôi, tôi kéo góc áo anh ta lại.
Móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, tôi ép chính mình phải tỉnh táo lại: “A Dã, để Trương Dương đưa cô ấy đi trước đi, chúng ta lái xe đi đằng sau.”
“Anh ơi, Giai Giai thật sự rất ngoan mà, anh đừng bỏ lại em mà, đừng giống như cha mẹ bỏ lại em…”
Sầm Giai ôm lấy cổ Giang Dã, mơ màng nói lẩm nhẩm, trên mặt không rõ là nước mưa hay nước mắt.
Mà Lâm Giang Dã lại liếc mắt nhìn tôi một cái: “Ôn Nghiên, đã đến nước này rồi, em còn có thể bình tĩnh ghen tuông như thế à?”
Dứt lời, anh ta ôm Sầm Giai lên xe, nhanh chóng chạy đi.
Tôi ghen?
Tôi chỉ là cảm thấy có chút buồn cười.
Vừa này rốt cuộc là ai nói với tôi, Sầm Giai cái gì cũng không giỏi, ngay cả đặt lên bàn cân so sánh với tôi cũng không xứng?
Hành động bản năng của con người không bao giờ nói dối.
Vừa rồi, người đầu tiên lao ra chính là anh ta.
Chính là anh ta ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-lanh-roi-cho-lam-thi-pha-san-thoi/2886598/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.