6.
Anh ta lập tức nắm lấy tay tôi: “Nghiên Nghiên, đây chỉ là hiểu lầm thôi, anh chỉ coi cô ấy như em gái.”
Tôi gạt tay anh ta ra, chỉ cảm thấy ghê tởm vô cùng.
“Hẳn là xem cô ta như em gái, giờ tôi mới biết anh em còn có thể hôn môi đấy.”
Có lẽ là do tôi quá mức bình tĩnh, trong ánh mắt của Lâm Giang Dã hiện lên một tia kích động cùng hốt hoảng.
Anh ta gắt gao giữ chặt tay tôi, giọng điệu đầy nhu nhược: “Nghiên Nghiên, đừng không cần anh.”
“Haha.” Giọng của Tống Tự Sâm cất lên bên tai, anh còn nhân tiện chỉ tay vào điện thoại: “Hay ghê, chụp được hết rồi nè.”
Lâm Giang Dã đột nhiên nổi điên: “Mày tới đây làm gì? Ở đây không có chuyện của mày!”
Tống Tự Sâm đẩy gọng kính, trong mắt đầy sự châm biếm, cũng không để ý đến anh ta: “Dù sao vừa rồi có trò hay như vậy, nếu lỡ mất thì chẳng phải uổng phí hết dụng tâm của tôi hay sao?”
Anh là có hàm ý khác.
Mà Lâm Giang Dã lại nghĩ đây là Tống Tự Sâm đang châm chọc anh ta.
Tôi ung dung thản nhiên liếc nhìn Sầm Giai trong góc kia.
Cô ta không kiêng dè nhìn lại tôi, ánh mắt tràn ngập sự khiêu khích, đắc ý mỉm cười.
Tôi đột nhiên hiểu ra, tất cả đều nằm trong ván cờ cô ta đã sắp xếp.
Cô ta đã thăm dò thành công.
Lâm Giang Dã lập tức tiến về phía trước, muốn nắm lấy cổ áo Tống Tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-lanh-roi-cho-lam-thi-pha-san-thoi/2886595/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.