Ngày mà đám người Thẩm Diên Tri xuất phát, thời tiết rất tốt. 
Ánh nắng phản chiếu trên mặt tuyết, có chút chói mắt. 
Cho nên tôi thậm chí còn không thể nhìn rõ được người đang trước mặt tôi. 
Thẩm Diên Tri nói, hãy đợi anh về. 
Tôi khẽ hừ một tiếng, không thèm để ý đến anh nữa, quay người trở về khách sạn. 
Thẩm Diên Tri không có ở đây, tôi được tự do hơn rất nhiều, ít nhất thì anh ta không dính lấy tôi nữa, tôi có thể tùy ý làm bất cứ chuyện gì mà tôi muốn. 
Có không ít người Trung Quốc ở trong khách sạn này, tôi đã quen được một cô gái. 
Chắc khoảng mười sáu mười bảy tuổi, được nghỉ hè nên đã cùng gia đình tới đây chơi. 
Nhưng bầu trời sáng sớm vẫn còn mênh mông bát ngát, không một gợn mây, đến chiều, mây đen đã bao trùm cả ngọn núi tuyết trắng. 
Một trận bão tuyết bất ngờ ập tới vào lúc chạng vạng tối, khung cảnh ảm đạm không nhìn thấy một chút ánh sáng trời. 
Vừa hay đoàn người Thẩm Diên Tri đi cùng có không ít người, trong chốc lát, tất cả mọi người đều hoảng sợ. 
Dù sao gia đình của một số người cũng đang nói rằng họ không thể liên lạc được với người nhà, không biết có phải là do đột nhiên mất tín hiệu hay không. 
Ở sảnh lớn của khách sạn chật ních người, nhân viên bảo bọn họ đừng quá lo lắng, trong đó có mấy người là dân leo núi lão luyện, năng lực ứng phó với bão tuyết bất ngờ tốt hơn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-lang-gio/2685315/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.