Dạo gần đây Hoàng Gia Định vô cùng bận rộn chuyện ở công ty, thường xuyên đi sớm về muộn. Hầu như ngày nào cũng quá 22:00 mới thấy anh ở nhà. Nhưng hôm nào cũng vậy. Anh về và luôn thấy ánh đèn phòng của Ngọc Nghiên sáng.
Tuy rất tò mò muốn biết lí do cô thức khuya nhưng vì nghĩ chẳng liên quan đến mình nên anh liền mặc kệ không quan tâm đến nữa.
Một hôm, Hoàng Gia Định trở về nhà vào lúc 22:49, muộn hơn hẳn so với mọi hôm. Nhưng vẫn thấy Ngọc Nghiên còn thức.
Bản tính tò mò trong anh đột nhiên trỗi dậy, không ngừng thúc giục anh lên xem thử.
Lên đến nơi. Hoàng Gia Định hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng mở hé cửa liếc nhìn vào bên trong.
Ở bên trong căn phòng nhỏ, đồ đạc được xếp rất gọn gàng, ngăn nắp nhưng chủ nhân của căn phòng lại chẳng thấy đâu.
Hoàng Gia Định không thấy cô ở trong bèn mở hẳn cửa ra xem. Thì ra là Ngọc Nghiên đang ngồi ở ban công đọc sách...
“- Ta ngày ngày sống trong xa hoa, nhìn ngắm thế gian ở nơi cao nhất của lâu đài. Thế gian đẹp thật. Nhưng sao mà nhỏ quá. Nhỏ cỡ bàn tay ta thôi.
- Công chúa! Người mau đưa tay ra xa!
- Để làm gì?
- Rồi người sẽ thấy tay người quá nhỏ để che được nhân gian.
Công chúa làm theo, đúng là không thể che được thật.
Rồi công chúa thấy một đàn chim bay ngang qua đó.
- Rùa à! Ta ước mình là chú chim nhỏ kia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-em-mai-khong-buong/2660848/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.