Chương trước
Chương sau
Ngôn Thần trợn trừng mắt nhìn về phía Diệp Hoan, ánh mắt của anh đáng sợ tới nỗi có thể giết chết cô. Diệp Hoan bắt đầu không thể đứng vững được nữa, cô từ từ lùi lại đằng sau, sau đó thì va phải giường rồi ngồi bịch xuống.

"Ah…"

Anh tiến đến, nắm chặt lấy hai vai của cô. Từng lời nói buông ra như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy:

"Em yêu hắn tới thế sao? Em yêu Lăng Việt đến vậy sao?"

Diệp Hoan không ngừng run rẩy, tuy cô đang sợ nhưng miệng lại tuôn ra những lời càng khiến anh dễ nổi giận hơn:

"Phải...tôi yêu anh ấy! Vì vậy…anh mau thả tôi ra ngoài đi, tôi muốn đi gặp Lăng Việt."

Ngôn Thần gằn giọng, hai tay siết chặt lấy vai của cô, anh còn thẳng tay lay mạnh người cô trong cơn giận dữ:

"Em dám nói lại lần nữa không? Nếu em dám nói lần nữa, tôi sẽ…"

"Tôi yêu Lăng Việt. Như vậy đã vừa lòng anh chưa?"

Tới lúc này anh không còn kiềm chế được cảm xúc của bản thân được nữa. Người phụ nữ của anh lại nói yêu một người đàn ông khác sao? Không bao giờ được xảy ra chuyện đó.

Ngôn Thần đẩy cô ngã xuống giường, sau đó thì tháo bỏ chiếc cà vạt ở trên cổ xuống.

"Anh…anh đừng có làm càn…tôi sẽ hét lên đấy!"

Những lời Diệp Hoan nói, Ngôn Thần đều không để tâm. Anh tóm lấy hai tay của cô, trói chặt lại với nhau bằng cà vạt của mình.

"Thả tôi ra, tại sao lại trói tôi? Anh mau thả tôi ra!"

"DIỆP HOAN!"

Ngôn Thần bỗng dưng hét lớn tên của cô, anh dường như đang rất giận dữ. Trói cô thế này, thật ra trong lòng anh cũng không muốn như vậy. Nhưng nếu không làm thế, cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời anh.

"Nếu bây giờ em nói yêu tôi, tôi sẽ tha thứ cho em."

"Còn lâu. Tôi cần gì anh phải tha thứ cho tôi chứ?"

"Tôi nói lại lần nữa. Nếu em nói yêu tôi, tôi sẽ không làm đau em…Nói!"

Diệp Hoan mím chặt môi lại, cô nhất quyết không hé răng một lời.

Muốn cô nói yêu anh sao?

Không bao giờ!

"Được… đây là em tự chuốc lấy."



Nói rồi, bàn tay anh trượt lên hàng cúc áo sơ mi, vội vàng cởi nó ra khỏi người mình. Diệp Hoan nhìn thấy anh đang cởi áo, cô biết mình đang sắp phải đối mặt với chuyện gì. Tay cô đã bị trói chặt, cô chỉ còn cách đứng lên chạy trốn.

Mới chạy được vài bước, Diệp Hoan đã bị bàn tay to lớn của anh ôm chặt lấy, vật mạnh xuống giường. Cơ thể tiếp xúc với ga giường bởi một lực mạnh khiến xương cốt cô như gãy vụn.

"Ah…đau quá!"

Sau đó, Ngôn Thần liền đè thân hình cao lớn của mình lên người cô, ép cô phục tùng mình.

"Còn muốn chạy? Tôi nói cho em biết, cho dù em có chạy tới nơi xa nhất, tôi cũng sẽ bắt em trở về."

"Đồ khốn! Tại sao anh lại ức hiếp tôi? Tại sao lại làm như vậy với tôi, hả?"

Diệp Hoan không kìm được nước mắt khiến nó cứ thế trào ra. Lúc này nhìn cô thật đáng thương nhưng tiếc là cơn thịnh nộ trong Ngôn Thần vẫn chưa hề tiêu biến. Anh mặc kệ cô đang khóc lóc thảm thương thế nào, vẫn vô tư khóa chặt môi cô bằng một nụ hôn hết sức tàn bạo. Đầu lưỡi anh nóng bỏng trêu đùa miệng nhỏ của cô, quấn quýt lấy đầu lưỡi của cô không buông. Âm thanh kích thích phát ra khe khẽ nghe thật vui tai và lãng mạn.

Ngôn Thần điên rồi, anh như đang muốn cố cắn nát môi cô để cho hả dạ vậy.

"Ư…ưm…"

Diệp Hoan không thể thở được, cô cố gắng dùng sức lực ít ỏi của mình đập vào ngực anh nhưng hoàn toàn vô dụng. Tay bị trói, cơ thể thì bị anh đè ép, bây giờ cô giống như một chú thỏ con đang bị sói thu phục.

"Ha~"

Sau một hồi điên cuồng chiếm đoạt, Ngôn Thần chủ động buông môi cô ra, tiếng thở dốc của hai người đã xua đi bầu không khí yên tĩnh của căn phòng.

Anh từ từ tháo chiếc váy ngủ ban nãy trên người cô xuống, rất nhanh thôi nó đã nằm lăn lóc dưới sàn nhà. Làn da trắng mịn của cô phơi bày ra trước mắt anh, hương thơm trên người cô tỏa ra khiến anh càng thêm mê mẩn. Hai mắt anh sáng rực lên, yết hầu không ngừng chuyển động.

"Diệp Hoan, em thật đẹp!"

"Không! Đừng động vào tôi…làm ơn!"

Diệp Hoan cố gắng nhích người ra khỏi tay anh nhưng bàn tay to lớn ấy đang che phủ đi bầu ngực của cô. Ngôn Thần kéo dây áo lót của cô căng ra, sau đó thì cởi nó ra bằng thao tác vô cùng chuyên nghiệp.

"Ưm…"

Ngôn Thần ném áo lót của cô xuống đất, tiếp theo liền cúi người xuống ngậm chặt một bên nụ hoa, anh dùng lưỡi thỏa sức mân mê, cắn mút. Sức hấp dẫn của Diệp Hoan càng khiến hưng phấn trong người anh tăng lên.

"Ah…không được…đừng cắn!"

Anh nghe lời cô, không cắn nữa mà chuyển sang sờ nắn đùa nghịch. Ngôn Thần thích thú với kiểu chơi đùa này, anh tiếp tục hôn chặt môi cô còn tay thì vô tư nhào nặn ngực cô đủ mọi hình thù.

"Ư…hư…"

Nếu cứ tiếp tục như thế này, Ngôn Thần sẽ còn làm ra chuyện tày trời hơn. Cô không muốn phải trao thân cho một người không hề quen biết.

Nhưng bây giờ Diệp Hoan không thể làm chủ được bản thân, khóc lóc và xin xỏ là những điều thừa thãi ngay lúc này. Ngôn Thần đã bắt đầu trượt tay xuống thân dưới của cô, anh nhẹ nhàng cởi bỏ nốt chiếc quần lót kia xuống.



"Cái đó…anh không được! Đừng mà…"

Ngôn Thần không nhịn được nữa, anh hùng hổ tách hai chân của cô ra rồi kẹp vào hông mình. Trước tiên, anh cần phải cho cô làm quen một chút trước khi bắt đầu vào việc.

"Diệp Hoan, ngoan nào, thả lỏng cơ thể ra…"

Cô không thể thả lỏng được cơ thể. Ngón tay của anh đang tiến vào trong cơ thể của cô, cái cảm giác tê liệt đang hành cô, thật sự rất khó chịu.

"Ư…ưm…bỏ…ra đi!"

Diệp Hoan cố gắng vặn vẹo để thoát khỏi ngón tay của anh nhưng đâu có dễ dàng như vậy. Ngôn Thần nhếch miệng cười, sau đó thì cho thêm một ngón tay vào **** *****, các ngón tay đang bắt đầu tự tiện làm những gì nó muốn.

Sau màn dạo đầu, Ngôn Thần bắt đầu đứng dậy cởi bỏ chiếc quần âu trên người mình xuống. Diệp Hoan thở hổn hển nhìn theo động tác của anh, cô vừa sợ vừa kinh tởm.

"Nếu em chịu phối hợp, tôi sẽ làm một cách nhẹ nhàng!"

"Tôi không muốn. Cứu tôi với, có ai không làm ơn cứu tôi…"

"Đây là nhà tôi. Em có hét to thế nào cũng không ai tới đâu."

Diệp Hoan nhìn anh, nước mắt thi nhau ùa ra ngoài. Cô lắc đầu liên tục, cô không muốn thứ to lớn đó vào trong cơ thể mình.

"Tha cho tôi đi, tôi không muốn."

"Vậy thì em nói yêu tôi đi Diệp Hoan, chỉ cần em nói một câu…tôi sẽ xem xét mà tha cho em!"

Cô không muốn bị cưỡng bức càng không muốn phải nói yêu người đàn ông lạ mặt này. Ngôn Thần nói sẽ tha cho cô, nhưng một người đàn ông đang bị dục vọng điều khiển thì có thể dừng lại ngay được sao? Thấy cô im lặng không trả lời, Ngôn Thần đen mặt lại, anh siết chặt lấy eo cô, thúc thật mạnh vào cơ thể nhỏ bé kia.

"Ư…aaaa! Đau…đau quá!"

Từng nhịp từng nhịp đâm càng lúc càng mạnh, cô có cảm giác như sắp chết tới nơi. Eo đau thắt lại, hai chân thì tê cứng quắp chặt lấy hông của anh. Ngôn Thần bắt đầu ôm chặt eo cô nhấc lên, hai đầu ngực của cô cọ xát vào thân trần khiến Ngôn Thần càng thêm phấn khích.

"Diệp Hoan, em không thể yêu ai ngoài tôi."

Anh thì thầm vào tai của cô, sau đó dùng lưỡi liếm nhẹ vành tai nhạy cảm của cô. Diệp Hoan nhắm chặt mắt lại, hai tay cô bị trói cấu mạnh vào vai của anh. Cô dùng hết sức cấu thật mạnh nhưng càng cấu thì bên dưới càng bị đâm mạnh hơn.

"Ưm…a…mau dừng lại đi!"

Ngôn Thần điên cuồng đâm vào người cô, à không…là anh đang bắt cô tự nhún nhảy. Diệp Hoan muốn dừng lại nhưng anh lại ép cô tiếp tục, vì không muốn bị anh thao túng nữa nên cô đã cắn thật mạnh vào vai anh.

"Hừ…còn có sức để cắn tôi? Có lẽ tôi vẫn còn nhẹ nhàng với em quá."

Ngay lập tức, Diệp Hoan bị anh đè xuống giường, không cho cô có cơ hội cắn mình. Một lần nữa anh cúi xuống ngấu nghiến hôn lên đôi môi của cô, thân dưới vẫn không ngừng ra vào. Môi nhỏ đã bị anh hôn tới mức sưng đỏ cả lên nhưng mới bằng đó vẫn chưa thể làm anh thỏa mãn.

Cả căn phòng càng lúc càng nóng, hai thân thể vẫn quấn quýt lấy nhau không chịu rời...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.