Diệp Hoan bất giác nhìn Ngôn Thần, thấy anh đang mỉm cười với mình bỗng dưng cảm thấy ngượng ngùng. Tên đại ma đầu này cũng có lúc dịu dàng như vậy sao? Nhìn anh cười, chẳng ai nghĩ anh là người đứng đầu tổ chức Phượng Hoàng Lửa cả.
Cảm giác này thật sự rất quen thuộc. Ngôn Thần...thật giống với người đàn ông 5 năm trước cô gặp.
"Diệp Hoan, em sao vậy?"
Thấy Diệp Hoan cứ đứng đờ người ra đó, Ngôn Thần bất giác lên tiếng hỏi. Cô giật mình trở lại thực tại, sau đó thì nhanh chóng quay lưng lại né tránh anh.
"Tôi…tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."
"Vậy tôi không làm phiền em nữa. Em nghỉ ngơi đi."
Sau khi cánh cửa phòng đóng lại, Diệp Hoan mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nắm chặt lấy sợi dây chuyền và lắc đầu:
"Không thể nào, anh ta…không thể là người đó được, là mình nghĩ nhiều rồi."
Một mớ hỗn độn đang xâm lấn tâm trí cô lúc này. Mặc dù trông Ngôn Thần rất giống người 5 năm trước nhưng lý trí cô lại nói không phải. Người 5 năm trước cô gặp là một người đàn ông dịu dàng lãnh đạm, còn Ngôn Thần...là một đại ma đầu, giết người không chớp mắt.
Hai người đó…không thể nào là cùng một người.
Ngôn Thần chưa nói sự thật cho Diệp Hoan biết vì anh muốn cô tự mình nhận ra. Anh đã yêu đơn phương cô 5 năm, đối với anh, khoảng thời gian đó không thể xóa nhòa hình ảnh cô bé năm nào cứu mạng anh ra khỏi trí óc. Không biết đối với Diệp Hoan, kí ức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-trai-tim-xin-hay-yeu-anh/2812267/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.