Khoảng 3 tiếng sau…
Ngôn Thần ở bên cạnh giường bệnh của Diệp Hoan liên tục trong 3 tiếng đồng hồ, vì mệt quá nên anh đã ngủ gục xuống mặt giường lúc nào không hay. Phòng bệnh yên tĩnh đến lạ thường, Âu Dương Vũ Thiên và Ngôn Hạ đã trở về dinh thự được một lúc lâu rồi.
Chíp! Chíp!
Cửa sổ phòng bệnh đang mở, chú chim nhỏ từ bên ngoài bay vào trong phòng bệnh kêu ríu rít đã khiến Diệp Hoan tỉnh giấc. Cô từ từ mở mắt ra, cơ thể mềm nhũn đến khó cử động được.
"Mình…đang ở đâu đây?"
Diệp Hoan cố gượng ngồi dậy, bàn tay của cô vẫn bị Ngôn Thần nắm chặt lấy không buông. Nhìn thấy anh ngủ gục bên giường bệnh, Diệp Hoan định lay anh dậy nhưng nghĩ lại rồi lại thôi, cô từ từ rút tay ra khỏi tay anh sau đó thì bước xuống giường.
Lâu lắm rồi cô mới được ra ngoài nên muốn đi hít thở chút không khí. Mặc dù ở bệnh viện toàn là mùi thuốc nhưng không khí bên ngoài vẫn dễ thở hơn ở dinh thự Phượng Hoàng.
"Chị Diệp Hoan!"
Diệp Hoan nghe thấy ai đó gọi mình nên đã bất giác đánh mắt sang hướng vọng ra tiếng gọi. Ngôn Hạ đang hấp tấp chạy đến chỗ cô, con bé vẫn còn đeo nguyên cặp sách trên lưng, chắc là vừa ở trường về.
"Ngôn Hạ, em mới đi học về sao?"
"Vâng. Em đi học về là tới đây thăm chị luôn đó."
"Cảm ơn em."
Ngôn Hạ cứ tưởng Diệp Hoan ra đây cùng anh trai nên đã liên tục ngó nghiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-trai-tim-xin-hay-yeu-anh/2812266/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.