Chương trước
Chương sau
Mười lăm phút trôi qua, thuốc mê trong người Ngôn Thần vẫn chưa phát huy tác dụng.

Ngôn Thần say sưa hôn lên đôi môi của Diệp Hoan không chịu rời, anh thì cảm thấy vô cùng hưng phấn nhưng Diệp Hoan thì không.

/Tại sao thuốc mê vẫn chưa ngấm vào anh ta thế? Cứ tiếp tục như này thì mình sẽ bị Ngôn Thần ăn sạch mất!/

Không thể kéo dài thời gian thêm được nữa, Ngôn Thần thực sự muốn "ăn" Diệp Hoan ngay bây giờ. Anh nhanh chóng cởi bỏ quần của mình xuống, thứ to lớn bên trong bất ngờ xuất hiện khiến Diệp Hoan vừa nhìn đã run rẩy. Cô vội vàng lùi lại phía sau, liên tục lắc đầu:

"Không, tôi… tôi không muốn cái đó… không, không muốn…"

Ngôn Thần nhìn biểu cảm sợ hãi của Diệp Hoan mà không khỏi bật cười. Anh vội vã tóm lấy cổ chân của cô, kéo cô về phía mình rồi nói:

"Em sao thế Hoan Hoan? Đây cũng đâu phải lần đầu tiên em tiếp xúc với nó?"

Đúng là không phải lần đầu nhưng cho dù có làm tới bao nhiêu lần đi nữa thì biểu cảm của cô vẫn chỉ có một khi nhìn thấy cái thứ "gớm ghiếc" này. Diệp Hoan khép chặt hai đùi lại, không cho Ngôn Thần có cơ hội tấn công.

"Ngôn Thần, đừng… tôi không muốn!"

"Ngoan nào Hoan Hoan, tôi sẽ không làm em đau, tôi sẽ rất nhẹ nhàng!"

Nhẹ nhàng con khỉ gì chứ?

Lời của Ngôn Thần mà đáng tin thì cô thà tin tất cả những người đàn ông giả dối trên thế giới này còn hơn.

Dứt lời, Ngôn Thần liền mạnh mẽ tách hai chân của Diệp Hoan ra. Tới đoạn anh định "tấn công" cô thì bỗng dưng hai mắt Ngôn Thần tối sầm lại, hình ảnh trước mắt dần trở lên mờ ảo, đầu óc choáng váng không thể đứng vững.

Nhìn Ngôn Thần loạng choạng ôm đầu, Diệp Hoan liền vạ miệng thốt ra:

"Thuốc có tác dụng rồi!"

Nghe vậy, Ngôn Thần liền nhíu mày nhìn Diệp Hoan, anh không ngờ cô có thể bỏ thuốc mê vào viên kẹo ban nãy như vậy.

"Hoan Hoan, em… em dám bỏ thuốc tôi?"

"Thì sao?"

"Em… em… "

Bịch!

Thuốc mê ngấm vào cơ thể khiến Ngôn Thần bất tỉnh ngay tại chỗ. Anh nằm phịch xuống giường, lượng thuốc mê trong viên kẹo ấy đủ để Ngôn Thần ngủ một giấc ngon lành từ giờ cho tới sáng mai.

Diệp Hoan thở phào nhẹ nhõm, cô vơ lấy quần áo trên nền nhà rồi mặc vào, sau đó cũng không quên mặc đồ cho Ngôn Thần. Bỏ thuốc mê vào viên kẹo là chủ ý của Diệp Hoan, cô muốn tối nay lặng lẽ rời khỏi dinh thự mà không bị anh ngăn cản nên mới làm như vậy. Có lẽ tối nay sẽ là tối cuối cùng cô được ở cạnh anh.

"Ngôn Thần, duyên nợ của chúng ta tới đây là đủ rồi! Hi vọng từ này về sau, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, chúc anh hạnh phúc!"

Nói rồi, Diệp Hoan liền rời khỏi phòng ngủ của Ngôn Thần, lúc đi còn không quên tắt điện trong phòng giúp anh. Cô ôm mặt chạy về phòng của mình khóc nức nở, rõ ràng tim không muốn rời đi nhưng tâm lại hối thúc cô mau rời khỏi.

Sống bên cạnh kẻ thù, mặc dù có tình yêu đấy nhưng cô vẫn sẽ cảm thấy khó chịu và không thoải mái. Chỉ khi ra đi như vậy thì mới khiến bản thân cô nhẹ nhõm hơn.

Một lát sau, Diệp Hoan hội ngộ Diệp Hiên ở bên ngoài cổng dinh thự Phượng Hoàng. Hai chị em họ đã quyết định rời khỏi đây thì sẽ rời khỏi, sẽ không kẻ đi người ở.



"Diệp Hiên, chị thật sự không muốn bắt ép em phải rời xa Ngôn Hạ, nếu em không muốn đi cũng không sao hết chị sẽ…"

"Chị đừng nói vậy! Em là em trai chị, em sẽ không để chị một mình đâu và chị cũng đừng hòng bỏ em lại một mình."

Thấy Diệp Hiên quyết tâm rời đi với mình, Diệp Hoan cũng mừng nhưng chỉ là cô không nỡ chia cắt em trai với Ngôn Hạ. Diệp Hoan buồn bã nắm lấy tay Diệp Hiên, cô nói:

"Em có chắc là em có thể rời xa Ngôn Hạ không?"

"Chị rời xa Ngôn Thần được thì em cũng rời xa Ngôn Hạ được. Có gì khó khăn đâu chứ? Tình cảm giữa em và Ngôn Hạ chưa đến mức sâu đậm, buông bỏ lúc này là một lựa chọn đúng đắn!"

"Được, nếu em đã quyết tâm như thế thì chúng ta đi thôi."

"Vâng."

Từ lúc Diệp Hoan và Diệp Hiên rời khỏi, dinh thự Phượng Hoàng không chỉ mất đi hai người mà còn mất đi một thứ vô cùng quan trọng. Tuy nó chỉ là sự trùng hợp nhưng lại chính là nguyên nhân gây ra một hiểu lầm lớn tiếp theo…

Sáng hôm sau,

Lúc Ngôn Thần tỉnh dậy, anh đã chạy loạn khắp nhà lên tìm Diệp Hoan. Anh biết chuyện hôm qua anh bị cô bỏ thuốc mê là không có gì tốt đẹp cả, đến khi sáng nay không thấy cô đâu, Ngôn Thần mới biết linh cảm của mình không hề sai.

Không chỉ có thế, một lát sau Ngôn Hạ lại hớt hải cầm theo một tờ giấy từ trên tầng chạy xuống. Ngôn Hạ nước mắt lưng tròng chạy tới ôm chầm lấy Ngôn Thần, khóc nức nở:

"Anh… anh… huhu..."

Tuy Ngôn Thần đang không bình tĩnh nhưng khi thấy Ngôn Hạ khóc, anh cũng tạm thời dừng việc tìm kiếm, vội vàng an ủi con bé.

"Ngôn Hạ, em sao vậy?"

"Hức… A Tiêu, à không… A Hiên, anh ấy… anh ấy bỏ đi rồi, em biết phải làm gì đây? Huhu…"

Ngôn Hạ cũng chỉ vừa mới biết thân phận thật của Diệp Hiên nhưng điều đó không khiến cô nàng bận tâm cho lắm. Nhưng chính sự ra đi đột ngột của Diệp Hiên mới khiến Ngôn Hạ đau lòng.

Ngôn Thần đọc qua tờ giấy trên tay của Ngôn Hạ, anh cũng đã hiểu được phần nào lý do tại sao đêm qua Diệp Hoan bỏ thuốc anh. Ý định muốn rời khỏi đây, hóa ra đã được cô ấp ủ từ trước, bảo sao… lại không có một chút sơ hở nào cả.

Diệp Hoan đi rồi! Cô rời bỏ Ngôn Thần rồi! Tại sao chuyện đó lại có thể xảy ra được cơ chứ?

Ngôn Thần không thể sống thiếu Diệp Hoan, cho dù có phải tới tận chân trời góc bể hay lục tung thế giới này lên, anh cũng phải tìm cho ra Diệp Hoan.

"Không được, anh phải đi tìm cô ấy, anh phải đi tìm Diệp Hoan."

"Anh Ngôn Thần..."

Ngôn Thần vội vàng chạy ra khỏi dinh thự, Ngôn Hạ thấy thế cũng liền chạy theo anh trai. Nhưng đến khi cả hai vừa chạy ra khỏi cửa chính thì bỗng chạm mặt Dương sư phụ và Âu Dương Vũ Thiên. Vừa thấy Ngôn Thần, Âu Dương Vũ Thiên đã hấp tấp:

"Ngôn Thần, xảy ra chuyện lớn rồi!"

"Chuyện gì vậy?"

"Phượng… Phượng Ấn biến mất rồi!"

"Cái gì?"



Phượng Ấn biến mất ngay trong đêm, cũng là lúc Diệp Hoan và Diệp Hiên lặng lẽ rời khỏi. Dương sư phụ biết Diệp Hoan đã rời khỏi dinh thự từ đêm qua vì sau khi Phượng Ấn biến mất, Dương sư phụ đã nhận được tin Diệp Hoan cũng biến mất. Hai chuyện này trùng hợp đến mức khó tin nên Dương sư phụ không thể không ấn định Diệp Hoan chính là kẻ đã lấy trộm Phượng Ấn.

"Ngôn Thần, đây chính là chuyện tốt mà người phụ nữ con yêu thương làm ra đấy! Cô ta lừa dối con để lấy trộm Phượng Ấn, bây giờ thì con đã tỉnh ra chưa?" Dương sư phụ giận dữ lớn tiếng.

Chuyện như lấy trộm Phượng Ấn, một cô gái như Diệp Hoan chắc chắn không thể làm được. Ngôn Thần không tin, anh không tin kẻ lấy cắp Phượng Ấn lại là Diệp Hoan.

"Dương sư phụ, người đừng vu oan cho Diệp Hoan, cô ấy không có lấy Phượng Ấn đâu."

"Bây giờ con còn bao che cho cô ta nữa sao? Chuyện đã rành rành như vậy rồi mà con còn ngu muội không tin? Ngôn Thần, Phượng Ấn biến mất là chuyện rất lớn, nếu trong thời gian ngắn không tìm được hoặc để nó rơi vào tay kẻ khác thì… coi như sự nghiệp bao lâu nay của Phượng Hoàng Lửa sẽ đổ xuống sông xuống bể!"

Chỉ trong một buổi sáng mà Ngôn Thần đã phải đối mặt với hai tin xấu. Một là Diệp Hoan biến mất, hai là Phượng Ấn biến mất. Kinh khủng hơn nữa khi Diệp Hoan lại trở thành nghi phạm số một của vụ lấy cắp Phượng Ấn này. Nếu thật là cô làm thì anh biết phải làm gì đây?

[…]

Dinh thự Hắc Long.

Đêm hôm qua trong lúc cùng Diệp Hiên đứng đợi chuyến xe buýt rời khỏi thành phố, Diệp Hoan và Diệp Hiên đã bị một nhóm người lạ mặt đánh ngất rồi đưa đi. Bọn chúng là người của Long Hà Dực, không biết hắn lại đang giở trò gì nhưng có vẻ là điều không tốt lành.

Diệp Hoan thức dậy trong một căn phòng rộng lớn, điều kiện trong này cũng sang trọng không kém gì căn phòng trước đây của cô ở dinh thự Phượng Hoàng.

"Đây là đâu?"

Diệp Hoan vội vã rời khỏi giường, cô chạy tới bên cửa chính nhưng cửa lại bị khóa ở bên ngoài. Cô sợ hãi, ra sức đập cửa và la hét:

"Có ai không? Có ai không, cứu tôi với!"

Ngay sau đó, bên ngoài bất chợt truyền đến tiếng chìa khóa. Tay nắm cửa bất ngờ xoay nhẹ, cánh cửa bật mở ra trước sự ngơ ngác và sợ hãi của Diệp Hoan.

"Diệp Hoan, em tỉnh rồi ư?"

Diệp Hoan tròn mắt nhìn người đàn ông vừa mở cửa. Cô thật không ngờ người đó lại là…

"Lăng Việt?"

Lăng Việt mỉm cười nhìn Diệp Hoan, lâu lắm rồi không được gặp cô, anh ta nhớ cô đến phát điên. Không thể chờ thêm được nữa, Lăng Việt liền lập tức ôm chặt lấy Diệp Hoan.

"Diệp Hoan, cuối cùng anh cũng được gặp em rồi!"

Diệp Hoan ngơ ngác không hiểu chuyện gì cả! Cô không biết đây là nơi nào, tại sao cô lại bị bắt tới đây và tại sao Lăng Việt lại có mặt ở đây?

"Lăng Việt, đây là đâu? Em trai của em, Diệp Hiên đâu?"

Lăng Việt ôn tồn giải thích cho cô:

"Đây là dinh thự Hắc Long. Em yên tâm, Diệp Hiên vẫn ổn, em đừng lo lắng quá!"

Dinh thự Hắc Long? Dinh thự của tên khốn Long Hà Dực đó ấy hả?

Diệp Hoan vội vã đẩy Lăng Việt ra, cô tra hỏi anh ta:

"Lăng Việt, anh dám bắt tay với Long Hà Dực ư? Sao anh có thể làm như vậy? Anh có biết hắn ta là loại người gì không? Anh điên rồi à, Lăng Việt?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.