Chương trước
Chương sau
Diệp Hoan là người phụ nữ Ngôn Thần yêu thương nhất nhưng Phượng Ấn cũng là một đồ vật hết sức quan trọng, nếu anh để nó rơi vào tay kẻ khác thì thật có lỗi với nghĩa phụ của mình. Ngôn Thần sẽ không dễ dàng gì mà phải đưa ra sự lựa chọn vì nếu đánh mất cả hai, thì đồng nghĩa anh sẽ mất tất cả.

Để bảo toàn tính mạng cho em trai mình, Diệp Hoan đành phải đồng ý với những gì Long Hà Dực đề nghị. Nhưng trong thâm tâm cô cũng rất muốn biết, mình có thực sự quan trọng đối với Ngôn Thần hay không?

Hôm sau, Diệp Hoan được người của Long Hà Dực đưa ra khỏi dinh thự Hắc Long. Bây giờ cô đã là "kẻ thù" của Phượng Hoàng Lửa, người của tổ chức được phái đi tìm kiếm cô nhiều vô kể, nên khi Diệp Hoan vừa đặt chân ra ngoài đường đã bị tóm ngay lập tức.

Người của Phượng Hoàng Lửa bắt cô trở về đại điện, cô không hề phản kháng mà lại tự nguyện đi theo họ. Diệp Hoan biết Long Hà Dực chỉ đang mượn cớ lần này để khiêu khích Ngôn Thần nhưng cô không thể để mặc em trai mình nên đành phải thử một lần xem sao.

Lát sau, Diệp Hoan được đưa tới đại điện, vẫn là đám người luôn cho rằng mình cao thượng ấy, đang ngồi trên ghế chán ghét nhìn cô.

"Quỳ xuống!"

"Á…"

Diệp Hoan bị vệ sĩ đá mạnh vào bắp chân, đồng thời hắn cũng nhấn mạnh người cô xuống. Diệp Hoan mất đà, quỳ rạp xuống đất. Nhìn cô bị đối xử như vậy, người nào đó đang ngồi trên kia bỗng cảm thấy đau lòng.

"Diệp Hoan, cô không ngờ là mình lại bị bắt về đây có đúng không?"Dương Tiễn đột nhiên lên tiếng chỉ trích cô.

Nghe được giọng nói quen thuộc, Diệp Hoan liền ngước mắt lên, cô trừng mắt nhìn Dương sư phụ. Sau đó, cô mới đảo mắt nhìn lên phía chiếc ghế cao nhất của đại điện, Ngôn Thần đang ngồi ở đó, anh vẫn đang chăm chú quan sát từng cử chỉ lẫn hành động của cô.

/Ngôn Thần?/

"Diệp Hoan, tôi hỏi cô, có phải cô chính là kẻ đã lấy cắp Phượng Ấn không?"

Dương sư phụ nhướng mày hỏi Diệp Hoan. Ngay từ đầu, ông ấy và mọi người trong tổ chức đã cho rằng cô chính là kẻ lấy cắp Phượng Ấn. Duy chỉ có mình Ngôn Thần, chỉ có mình anh là không tin chuyện này mà thôi.

Ngôn Thần đăm chiêu nhìn Diệp Hoan, hai tay khẽ siết chặt lấy thành ghế, anh đang lo sợ trước câu trả lời của Diệp Hoan.

/Diệp Hoan, cầu xin em hãy nói là em không lấy đi, cầu xin em…/

Trong thâm tâm của Ngôn Thần, anh vẫn muốn cho rằng Diệp Hoan không có lấy Phượng Ấn khi những bằng chứng đều chĩa về phía cô. Anh muốn tin cô, chỉ cần cô nói không phải cô làm, anh sẽ bỏ qua ngay lập tức.

Diệp Hoan hít thở một hơi thật sâu, sau đó lẳng lặng đứng dậy mà chưa có sự cho phép. Dương sư phụ và tứ đại tiền bối để mặc cô đứng lên mà không nói gì, cho tới khi cô bỗng dưng cười phá lên thì họ liền nổi giận.

"Hahaha…"

"Hỗn xược! Diệp Hoan, cô có nghe ta đang hỏi cô cái gì không hả?" Dương sư phụ đập mạnh tay xuống thành ghế.

"Phải, chính là tôi, tôi đã lấy cắp Phượng Ấn của các người đó! Sao hả? Có muốn giết tôi không?"

Diệp Hoan loạng choạng đứng cũng không vững, rõ ràng là cô không có lấy nó nhưng vẫn nhận vì cô đã hứa với Long Hà Dực sẽ trả lời như vậy khi bị bọn họ hỏi rồi. Câu trả lời của Diệp Hoan khiến Ngôn Thần thất vọng, trước khi để Dương sư phụ lên tiếng, anh đã vội vàng chen lời:

"Diệp Hoan, em có biết mình đang nói cái gì không hả? Tôi cho em một cơ hội nữa để nói thật, đừng mang chuyện này ra để nói dối! Nói đi, Phượng Ấn… có phải do em lấy không?"

Ngôn Thần đang muốn cho Diệp Hoan một cơ hội nữa để chứng minh bản thân không lấy cắp. Anh không thể chịu được nếu câu trả lời của cô là "có". Nhưng dường như Diệp Hoan không có ý định thay đổi lời nhận tội, cô vẫn một mực nói:



"Là tôi đã lấy Phượng Ấn, tôi lấy nó đưa cho Long Hà Dực của Hắc Long rồi! Vì tôi biết cái thứ đó quan trọng với mấy người nên mới làm như vậy đấy, tôi thích lấy đấy, các người làm gì được tôi?"

Những người trong tổ chức, trên dưới đều không thể nhẫn nhịn được cái tính bướng bỉnh kèm theo giọng điệu thách thức của Diệp Hoan. Ngôn Thần thực sự thất vọng với Diệp Hoan, anh bất ngờ đứng dậy, cất bước tiến tới chỗ cô đang đứng.

Ánh mắt Ngôn Thần nhìn Diệp Hoan vẫn đầy yêu thương nhưng tại sao Diệp Hoan cứ phải khiến anh đau lòng vì cô như vậy.

"Diệp Hoan, em dám lấy cắp Phượng Ấn đưa cho Long Hà Dực ư?"

"Tôi có gan đâm anh được, chẳng lẽ lại không có gan lấy Phượng Ấn?"

Diệp Hoan vẫn cứng đầu muốn thách thức sự nhẫn nại của Ngôn Thần. Ngôn Thần phẫn nộ nhìn Diệp Hoan, sau đó liền đưa tay bóp lấy cổ của cô.

"Ưm…"

"Diệp Hoan, em nghĩ tôi không dám làm gì em sao? Tôi đã có thể giết cả nhà em thì cũng có thể giết em, chẳng lẽ em không sợ?"

Bàn tay to lớn của Ngôn Thần cứ siết chặt lấy cổ của Diệp Hoan khiến cô không thở được. Cô liếc mắt lườm anh, ánh mắt chứa đầy hận thù nhưng cũng có chút tủi nhục:

"Vậy… vậy thì… anh giết tôi đi, có giỏi… thì giết tôi đi!"

"Diệp Hoan, là do em ép tôi nên đừng có trách tôi!"

Ngôn Thần đã bị Diệp Hoan chọc cho phát điên lên rồi, thật muốn thẳng tay bóp chết cô! Nhưng vì Ngôn Thần yêu Diệp Hoan nên anh không có đủ dũng khí làm ra điều tồi tệ ấy, anh từ từ nới lỏng tay khỏi cổ của cô, hạ lệnh với vệ sĩ:

"Mau bắt Diệp Hoan nhốt vào trong Phượng Lao, không có lệnh của tôi, không ai được phép thả người!"

"Đã rõ thưa đại chủ!"

Sau khi nhận lệnh từ Ngôn Thần, hai tên vệ sĩ từ xa liền lóc cóc chạy đến giữ lấy Diệp Hoan. Thật sự anh không muốn phải làm tới mức này đâu, nhưng vì Diệp Hoan đã ép anh phải làm như vậy nên anh mới không thể tha thứ.

Diệp Hoan đã khóc, nước mắt của cô cứ vô thức rơi xuống mang theo cả một sự thất vọng tràn trề. Cô đã nghĩ đối với Ngôn Thần, cô quan trọng hơn bất kỳ điều gì nhưng hôm nay cô mới phát hiện ra, trong mắt Ngôn Thần, cô chẳng là gì cả!

Đối với anh, cô còn chẳng bằng một ấn ngọc kia. Là cô đã quá hi vọng nên đến khi thất vọng mới đau đớn tới như vậy.

Diệp Hoan bị áp giải vào Phượng Lao lần nữa, những người khác ở đại điện đều không có chút ý kiến gì cả. Từ Dương sư phụ cho tới tứ đại tiền bối đều im lặng, nhưng nếu Ngôn Thần không nhốt Diệp Hoan thì có lẽ hình phạt nặng nhất mà họ dành cho cô đó chính là… cái chết!

Chiều tối,

Sau khi biết chuyện Ngôn Thần nhốt Diệp Hoan vào trong Phượng Lao, Ngôn Hạ đã vô cùng bức xúc. Cô nàng đã từng sai lầm một lần khi để Diệp Hoan chịu khổ rồi, cho nên lần này Ngôn Hạ nhất định phải cứu Diệp Hoan ra bằng được.

Ngôn Hạ tìm đến phòng làm việc của Ngôn Thần, không chần chừ gì cả mà đạp cửa xông vào.

"Ngôn Thần, anh nói chuyện với em một lát!"



Ngôn Thần đang nói chuyện với Âu Dương Vũ Thiên thì bị Ngôn Hạ phá đám. Tuy anh có không thoải mái nhưng cũng không quá bộc lộ rõ ra ngoài vì anh biết Ngôn Hạ đến tìm anh là vì chuyện gì.

"Ra ngoài! Anh không có thời gian để nghe em nói linh tinh."

"Em chẳng nói linh tinh gì cả, em chỉ muốn nói anh mau thả chị Diệp Hoan ra đi, anh không được phép nhốt chị ấy vào Phượng Lao như vậy."

Ngôn Thần nhếch mày nhìn Ngôn Hạ, anh khó chịu nói:

"Em không có quyền để bảo anh phải làm thế này, thế kia. Trước khi bị lôi ra thì em mau ra ngoài cho anh."

Ngôn Thần không đồng ý thả Diệp Hoan, điều này càng khiến Ngôn Hạ tức giận hơn. Con bé từ nhỏ đã có tính ương ngạnh, cố chấp, nếu không thể thuyết phục được thì con bé sẽ làm ra những chuyện khó mà lường trước.

"Anh đúng là quá đáng! Trước đó anh còn bán sống bán chết, mặc kệ hiểm nguy để cứu chị Diệp Hoan ra khỏi Phượng Lao vậy mà bây giờ anh lại nhẫn tâm nhốt chị ấy vào đó. Ngôn Thần, anh đúng là lòng dạ độc ác, ba phải!"

Bốp!

Tiếng bạt tai bất ngờ vang lên.

Âu Dương Vũ Thiên khi chứng kiến Ngôn Thần ra tay tát Ngôn Hạ đã không kìm nổi ngạc nhiên.

Còn Ngôn Hạ, bên má vừa bị anh trai nhẫn tâm tát đã đỏ ửng. Đau đớn truyền ra từ cả thể xác lẫn tinh thần, Ngôn Hạ đã ôm mặt khóc. Cô nàng rưng rưng nước mắt nhìn Ngôn Thần:

"Anh tát em?"

Chuyện của Diệp Hoan đã khiến Ngôn Thần đau đầu tới phát điên lên rồi vậy mà Ngôn Hạ bây giờ lại trêu tức anh thêm. Vì không kiềm chế được cảm xúc, anh đã ra tay đánh đứa em gái mà anh hết mực yêu thương, không những thế còn lớn tiếng:

"Ngôn Hạ, em đúng là càng ngày càng không coi ai ra gì! Sao em dám nói với anh trai mình như vậy hả? Có phải vì anh chiều em quá nên em nghĩ em thích làm gì thì làm không?"

Thấy tình hình này không ổn cho lắm, Âu Dương Vũ Thiên bèn vội vàng chạy đến can ngăn anh:

"Ngôn Thần, cậu bình tĩnh lại đi, Ngôn Hạ không cố ý nói cậu thế đâu."

"Cậu đừng có nói đỡ cho nó. Đúng là chiều quá hóa hư, đáng lẽ ra tôi nên nghiêm khắc hơn với nó mới phải!"

Ngôn Hạ không nói gì nữa chỉ biết khóc nấc lên từng cơn. Đây là lần đầu tiên con bé bị Ngôn Thần đánh nên vô cùng tủi thân. Vì không muốn đứng đây nghe chửi thêm nữa nên Ngôn Hạ đã mau chóng chạy về phòng của mình, đóng rầm cửa lại khóc lóc nức nở.

"Haizzz, Ngôn Thần ơi là Ngôn Thần, đáng lẽ ra cậu nên nói rõ cho Ngôn Hạ biết, sao lại ra tay đánh con bé thế chứ? Đúng thật là…"

Âu Dương Vũ Thiên loạng choạng chạy theo Ngôn Hạ tới phòng của con bé. Nếu Ngôn Thần đã không chịu nói rõ cho Ngôn Hạ thì Âu Dương Vũ Thiên đành phải ra mặt giải quyết khúc mắc, hiểu lầm của hai anh em họ vậy.

Tới trước cửa phòng của Ngôn Hạ, Âu Dương Vũ Thiên đã không ngừng đập cửa:

"Tiểu Hạ Hạ, thật ra em đã hiểu lầm Ngôn Thần rồi! Em mở cửa cho anh đi, anh sẽ giải thích rõ ràng cho em hiểu."

"Không! Anh đi đi, em không muốn nghe, không muốn nghe..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.