Ngôn Thần cứ nhìn chằm chằm vào Tư Khuynh với một ánh mắt ngập tràn hạnh phúc của một người ba khi bất ngờ gặp lại con trai của mình. Anh không nghĩ bản thân lại có thể gặp được con trai trong hoàn cảnh như thế này.
"Chú ơi, chú sao thế?"
Tư Khuynh thấy biểu hiện của Ngôn Thần có chút kì lạ, thằng bé liền ngây ngô đưa bàn tay nhỏ xíu đặt lên má của Ngôn Thần. Hơi ấm truyền ra từ bàn tay của thằng bé khiến Ngôn Thần như thức tỉnh. Anh vội vàng kéo Tư Khuynh lại, ôm chặt thằng bé vào lòng.
"Xin lỗi con, Tư Khuynh. Ba xin lỗi vì đã không nhận ra con sớm hơn."
Không thể kìm nén được cảm xúc, Ngôn Thần đã tiết lộ ngay thân phận của mình với Tư Khuynh. Con trai anh đang ở trước mặt, anh không thể không nhận thằng bé. Ngôn Thần cứ thế ghì chặt Tư Khuynh vào lòng, những giọt nước mắt hạnh phúc cứ thế rơi xuống.
"Ba? Chú nói chú là ba của Tư Khuynh sao?"
Tư Khuynh không hiểu những gì Ngôn Thần nói, liền hỏi ngược lại anh. Giọng điệu của thằng bé vừa có chút ngạc nhiên vừa có chút vui mừng.
"Phải, là ba đây! Ba xin lỗi con rất nhiều Tư Khuynh."
Tư Khuynh ngây ngô đẩy Ngôn Thần ra, thằng bé cứ thế nhìn chằm chằm vào mặt Ngôn Thần. Bao nhiêu năm nay Tư Khuynh vẫn luôn đợi ba của nó quay trở về tìm nó, nhưng càng đợi thì càng mất, đến bây giờ... đùng cái lại xuất hiện. Một đứa trẻ 5 tuổi, vốn dĩ không thể chịu nổi cú sốc này.
Hức!
Lát sau, gương mặt đáng yêu của Tư Khuynh bỗng nhăn nhó lại, miệng nhỏ xinh mếu máo chuẩn bị khóc nhè. Ngôn Tư Khuynh vùi mặt vào người của Ngôn Thần òa khóc. Người ba mà thằng bé chờ đợi trong 5 năm qua xuất hiện một cách bất ngờ quá, hạnh phúc ập tới quá nhanh khiến Tư Khuynh không thể kìm nổi xúc động.
"Huhu, baba, tại sao bây giờ… baba mới chịu xuất hiện? Có phải… có phải ba không thích Tư Khuynh nên mới không muốn gặp con không?"
Thấy con trai mình khóc như vậy, Ngôn Thần liền cảm thấy chạnh lòng. Anh vội vàng vỗ về an ủi Tiểu Tư Khuynh, vừa xoa đầu thằng bé, vừa tự trách bản thân mình đã quá vô tình trong 5 năm qua.
"Sao baba lại không thích Tư Khuynh được chứ? Con là con trai của ba, ba yêu thương con còn không hết nữa."
"Vậy… vậy thì sao bây giờ ba mới chịu xuất hiện? Con cứ nghĩ ba sẽ bỏ mặc mẹ con con, ba sẽ không bao giờ về nữa."
"Ba có nỗi khổ tâm riêng không thể giải thích với con nhưng Tư Khuynh à, con hiểu cho ba đúng không? Ba chưa bao giờ có ý định bỏ mặc mẹ con con, chỉ là chưa tới thời điểm thích hợp nên ba mới… ba xin lỗi con, xin lỗi hai mẹ con nhiều lắm!"
Nói tới đây, cổ họng của Ngôn Thần bất ngờ nghẹn ứ lại không thể thốt lên lời. Anh cứ nghĩ tới việc Diệp Hoan phải một thân một mình, trong suốt 5 năm dạy dỗ Tư Khuynh lên người đã phải cực khổ thế nào là lại tự trách bản thân.
5 năm trước, anh đã khiến Diệp Hoan phải đau khổ nhường nào. 5 năm sau, anh cũng vẫn là kẻ khiến cô cứ mỗi lần nhắc tới là lại rơi nước mắt. Anh đúng là người đàn ông tệ bạc!
Nhưng dù sao thì bây giờ ba con cũng đã nhận ra nhau, sớm muộn gì anh cũng sẽ đối mặt với Diệp Hoan. Tuy bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp để gặp lại cô nhưng Ngôn Thần đã không thể chờ được nữa rồi, anh thật sự rất muốn gặp Diệp Hoan, muốn biết cô 5 năm qua sống như thế nào, có ổn hay không?
"Ngôn Thần, ở chỗ này có cái bãi đỗ xe nhỏ quá, tôi chen mãi mới đỗ được xe để ra đây với cậu đấy!"
Ngôn Thần vừa kịp bồng bế Tư Khuynh lên tay thì Âu Dương Vũ Thiên bất ngờ xuất hiện. Trông điệu bộ anh ta có vẻ mệt mỏi, trán ướt mồ hôi, chắc là vừa phải chen lấn đỗ xe cực nhọc lắm!
"Ấy, nhóc con này là ai đây? Trông thằng bé giống cậu hồi nhỏ quá!"
Âu Dương Vũ Thiên nhìn thấy Tư Khuynh liền bị vẻ đáng yêu của thằng bé thu hút. Anh ta chống hông, cúi người, híp mắt nhìn Tư Khuynh vì cảm thấy gương mặt này vô cùng quen thuộc.
"Tư Khuynh là con trai của tôi với Diệp Hoan, thằng bé đương nhiên phải giống tôi rồi." Ngôn Thần vừa nói vừa đưa tay xoa đầu Tư Khuynh.
"À thì ra là con trai của cậu…"
Âu Dương Vũ Thiên cười hì hì, gật đầu rồi quay mặt đi. Đến lúc anh ta load xong câu nói vừa rồi của Ngôn Thần thì cũng là lúc gương mặt điển trai bất ngờ thay đổi. Anh ta hốt hoảng quay phắt lại, tròn hai con mắt, lắp bắp hỏi Ngôn Thần:
"Chờ đã… cậu vừa nói cái gì? Thằng bé này… là con trai của cậu và Diệp Hoan sao? Có đùa không vậy?"
"Tôi cũng chỉ mới nhận ra thằng bé thôi. Không ngờ con trai mình lại ở ngay trước mắt mình như vậy."
Ngôn Tư Khuynh mỉm cười với Âu Dương Vũ Thiên, công nhận là gương mặt này rất giống Ngôn Thần lúc nhỏ. Sự thật này khiến Âu Dương Vũ Thiên nhất thời chưa thể thích nghi được, vì rời đi 5 năm, tự nhiên lại có một đứa con trai 5 tuổi đáng yêu thế này. Nói Ngôn Thần có phúc lớn mạng lớn, quả là không sai. Chỉ tội cho Âu Dương Vũ Thiên, lúc đi chưa kịp "làm gì" cả, nên tới tận bây giờ vẫn còn lo lắng Yên Chi có còn nhớ tới mình không?
"Âu Dương Vũ Thiên, tôi nghĩ là… tôi nên đi gặp Diệp Hoan."
"Cậu chắc chắn chưa?"
"Tôi đã quyết rồi! Tôi muốn gặp cô ấy, tôi không thể chờ thêm bất kỳ một ngày nào nữa."
Nhìn thái độ kiên quyết muốn gặp Diệp Hoan của Ngôn Thần khiến Âu Dương Vũ Thiên cũng nóng lòng muốn biết tin tức hiện giờ của Trịnh Yên Chi. Nếu không phải do hoàn cảnh và Dương sư phụ, thì hai người họ đã sớm đi tìm người mình yêu chứ không phải không muốn tìm kiếm.
"5 năm rồi, không biết Yên Chi sống sao nhỉ?"
Nghe Âu Dương Vũ Thiên nhắc tới Yên Chi, Tư Khuynh liền bất ngờ lên tiếng. Thằng bé nhanh nhảu nói:
"Chú đang nói tới cô Yên Chi sao? Cô Yên Chi đang sống cùng cháu và mẹ cháu, cô ấy có mở một cửa hàng bán hoa ở đầu đường đó."
"Cửa hàng hoa? Nó nằm ở đâu?" Âu Dương Vũ Thiên hốt hoảng hỏi.
"Đầu đường lớn phía Đông ạ!"
Đầu đường lớn?
Nếu cửa hàng của Yên Chi nằm ở đó thì Âu Dương Vũ Thiên nên sớm tìm ra cô ấy mới phải.
Ông trời đúng là trêu ngươi! Hai người họ ở gần nhau như vậy mà không tìm thấy nhau trong 5 năm qua, đúng là đáng trách!
"Yên Chi..."
Sau khi biết cửa hàng hoa của Yên Chi nằm ở đâu, Âu Dương Vũ Thiên liền quay đầu chạy đi. Sự gấp gáp qua từng bước chân của Âu Dương Vũ Thiên, Ngôn Thần đều hiểu. Âu Dương Vũ Thiên nóng lòng muốn gặp Yên Chi cũng giống như anh muốn gặp Diệp Hoan vậy. Không thể chờ thêm bất cứ giây phút nào nữa.
Khoảng 10 phút sau,
Xe taxi dừng trước cổng trường mầm non. Diệp Hoan vội vã bước xuống xe, chạy tới ngó nghiêng quanh khu vực cổng trường nhưng không thấy bất kỳ một ai cả.
"Tư Khuynh, mẹ xin lỗi vì đã tới trễ, con đi đâu rồi?"
Không tìm thấy Tư Khuynh, Diệp Hoan liền đâm ra lo lắng. Bình thường nếu cô không dặn, Tư Khuynh sẽ tự đi về nhà. Nhưng một khi cô đã nói sẽ tới đón thằng bé thì nhất định thằng bé sẽ chờ cho tới khi nào Diệp Hoan tới.
Tư Khuynh dù thông minh, trưởng thành hơn bạn bè cùng trang lứa nhưng chung quy vẫn là một đứa trẻ. Nó sẽ không thể phản kháng nếu như bị kẻ xấu bắt cóc.
Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của Diệp Hoan vì quá lo lắng thôi. Chứ thực lòng cô mong rằng thằng bé vẫn ổn!
"Mẹ, mẹ ơi…"
Diệp Hoan đang chạy vội trên vỉa hè tìm Tư Khuynh thì bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên.
"Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tới đón Tư Khuynh rồi!"
Tiểu Tư Khuynh nhanh nhảu chạy tới trước mặt Diệp Hoan, ôm lấy người cô với dáng vẻ nũng nịu. Diệp Hoan thở phào nhẹ nhõm, đúng là ban nãy cô đã rất sợ hãi.
"Tư Khuynh, mẹ xin lỗi đã tới trễ, mẹ xin lỗi con."
Diệp Hoan ngồi xuống, giang hai tay ôm chầm lấy Tư Khuynh. Cô đã mất Ngôn Thần rồi, nếu bây giờ đánh mất luôn cả Tư Khuynh thì có lẽ cô không sống nổi mất.
"Mẹ ơi, con tìm thấy ba Ngôn Thần rồi đó mẹ."
"Tư Khuynh…"
Diệp Hoan không hề ngạc nhiên khi nghe Tư Khuynh nói đã tìm thấy ba. Cô cho rằng, thằng bé vì quá nhung nhớ ba mình nên mới tưởng tượng người khác thành Ngôn Thần. Đáng lẽ ra cô không nên giấu chuyện của Ngôn Thần với Tư Khuynh, để bây giờ thằng bé thành ra thế này, đều là lỗi do cô.
"Tư Khuynh, ba con… ba con đã… không còn ở trên đời này nữa."
Nói ra sự thật đau lòng này, trong lòng Diệp Hoan không muốn chút nào. Biết nói ra sẽ khiến Tư Khuynh bị tổn thương nhưng còn hơn phải chứng kiến thằng bé tưởng tượng hết người này tới người khác thành ba của mình.
"Mẹ nói gì kì vậy? Baba và con vừa mới ăn thịt xiên nướng ở trong cửa hàng kia mà."
"Tư Khuynh, con…"
"Diệp Hoan!"
Hai từ "Diệp Hoan" vang lên vừa thân thương, vừa quen thuộc khiến Diệp Hoan như chết lặng hồi lâu. Thanh âm này, tại sao lại giống với Ngôn Thần tới vậy?
"A, ba kìa mẹ, ba ơi…"
Tư Khuynh vừa thấy Ngôn Thần, thằng bé đã ngay lập tức rời vòng tay của Diệp Hoan để chạy tới bên cạnh ba mình. Tư Khuynh thì vui sướng tới nỗi cười tít mắt lại, còn Diệp Hoan thì khác, cô vẫn chưa thể nhận định được giọng nói vừa rồi rốt cuộc là người hay… ma.
Diệp Hoan nhẹ nhàng đứng dậy, cô chậm rãi quay đầu lại phía sau. Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt của Ngôn Thần - người đàn ông mà cô yêu xuất hiện ngay trước mắt, Diệp Hoan đã không thể tin nổi.
"Ngôn Thần?"
"Diệp Hoan, anh trở về rồi đây."
Ngôn Thần mỉm cười nhìn Diệp Hoan, sau đó thì cất bước đi tới bên cô. Đã 5 năm rồi không gặp, Diệp Hoan vẫn xinh đẹp như ngày nào.
"Ngôn Thần, anh vẫn còn sống ư? Đây không phải là mơ đúng chứ? Không phải mơ có đúng không?"
Diệp Hoan cứ đứng chựng ở đó, khóc nức nở nhìn về phía Ngôn Thần đang bước tới đây. Cô không biết đây có phải là mơ không nhưng nếu là mơ thì có lẽ đây sẽ là giấc mơ đẹp nhất và cô không muốn tỉnh lại nhất.
Ngôn Thần bước tới trước mặt Diệp Hoan, giơ tay giúp cô lau đi những giọt nước mắt đang lã chã rơi xuống. Khoảnh khắc anh chạm vào người cô, khiến cô cảm nhận được hơi ấm bàn tay thân thuộc ấy thì cô đã phát hiện ra những gì xảy ra trước mắt không phải là mơ, mà tất cả là sự thật.
Diệp Hoan kiễng chân lên, vươn hai tay ôm chầm lấy Ngôn Thần. Cô vùi mặt vào vai anh khóc nức nở, cuối cùng thì hi vọng mà cô cho là viển vông, hão huyền đã xuất hiện. Ngôn Thần vẫn còn sống, anh vẫn còn sống.
"Đồ đáng ghét! 5 năm qua anh đã ở đâu? Anh có biết từ lúc em cho là anh đã chết, em đã đau khổ tới mức nào không? Tại sao anh không đi tìm em, tại sao vậy hả?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]