Chương trước
Chương sau
Long Hà Dực vừa dứt lời, Ngôn Thần đã vội vàng đáp lại lời của hắn. Nếu không phải anh đang bị thương thì đã có thể dễ dàng cho Long Hà Dực một bài học.

"Tao cấm mày động vào cô ấy!"

Nhìn biểu cảm lo sợ của Ngôn Thần, chứng kiến Ngôn Thần tức giận mà không thể làm gì được, Long Hà Dực cảm thấy vô cùng phấn khích. Hắn bỗng ngửa mặt lên trời cười thật lớn, sau đó thì nói với Ngôn Thần rằng:

"Ahaha, mới đó mà đã thấy lo sợ rồi à? Ngôn Thần, thời gian có hạn, nếu còn không lựa chọn thì mạng sống của hai người này sẽ không dễ dàng giữ lại được đâu."

Không gian im lặng một lúc, trong lúc đó, Ngôn Thần đã kịp đưa mắt nhìn về hướng của Diệp Hoan và Tư Khuynh.

Trong hai người họ, anh phải đưa ra quyết định để một người sống sót, người còn lại… sẽ phải chết dưới tay Long Hà Dực. Ngôn Thần không thể đưa ra lựa chọn của mình, anh cắn chặt lấy môi, nhất quyết không chịu hé răng một lời.

Ngôn Thần càng không chịu nói thì Long Hà Dực sẽ xuống tay với cả ba người họ luôn mất. Một người chết là đủ rồi, nếu như cả gia đình phải chết thì không phải là sự hi sinh vô ích sao? Nghĩ như vậy, Diệp Hoan liền vội vàng lên tiếng. Cô mỉm cười nhìn về phía Ngôn Thần, trong khi bản thân đang bị Long Hà Dực khống chế.

"Ngôn Thần, anh đừng phân vân nữa, Tư Khuynh mới chỉ có 5 tuổi thôi, thằng bé vẫn còn một tương lai ở phía trước. Em sẽ nhảy xuống đó thay con của chúng ta, sau này không có em bên cạnh, hai người phải sống thật tốt đấy nhé!"

"Diệp Hoan, em điên rồi sao? Cái gì mà em sẽ nhảy xuống thay con chúng ta? Sẽ chẳng có ai phải nhảy xuống đó cả, anh không cho phép điều đó xảy ra."

Thấy Diệp Hoan tự nhận cái chết, Ngôn Thần liền phản đối kịch liệt. Đã làm cha mẹ thì chẳng ai không muốn chết thay con mình cả, Diệp Hoan cũng là mẹ, nếu được thì cô vẫn mong mình có thể chết thay cho con trai.

Nhưng Diệp Hoan chết rồi vậy còn Ngôn Thần thì sao? Anh từng dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ cho cô, vậy mà cô lại dễ dàng nói ra những lời như thế. Diệp Hoan không coi trọng mạng của mình nhưng Ngôn Thần coi trọng, cả hai người họ, anh không thể để ai chết được.

"Lằng nhằng lâu quá rồi đấy! Ngôn Thần, nếu cảm thấy khó chọn quá thì Long Hà Dực này giúp một tay." Long Hà Dực đứng một bên, quan sát Ngôn Thần và Diệp Hoan nói chuyện qua lại mà cảm thấy vô cùng khó chịu.

Những giọt mồ hôi đã đổ đầy trên trán của Ngôn Thần, từng giọt một theo dòng chảy nhỏ xuống mặt đất.

Không khí căng thẳng bao trùm cả đỉnh núi, Ngôn Thần đang phải đấu tranh tư tưởng với sự sống và cái chết của vợ con mình.

Trong lúc tưởng chừng như hết hi vọng, Ngôn Thần bỗng nhìn thấy một thứ ánh sáng kì lạ chiếu rọi vào mắt. Anh nheo mắt nhìn về hướng có ánh sáng, ở trong bụi cây gần đó, anh vô tình nhìn thấy Dương sư phụ. Hóa ra, Dương sư phụ đã dẫn người bao vây cả đỉnh núi, ông ấy đã biết trước điều này nên tới đây để giải cứu Ngôn Thần.

Ngôn Thần im lặng để ý từng cử chỉ của Dương sư phụ, trong đó có mấy kí hiệu ngôn ngữ hình thể mà trước đây Ngôn Thần từng học qua. Sau một hồi, anh cũng hiểu được điều mà Dương sư phụ định nói. Hít một hơi thật sâu, anh lớn tiếng nói với Long Hà Dực:

"Long Hà Dực, tôi đã có sự lựa chọn của mình rồi."

"Ồ, vậy thì mau nói nhanh đi." Long Hà Dực ngạc nhiên, nhếch miệng cười.

"Chỉ cần anh bước đến đây thì tôi sẽ nói."

"Được thôi."

Long Hà Dực không chần chừ và cũng không nghi ngờ gì mà một mạch bước từ chỗ của Diệp Hoan đến bên Ngôn Thần. Từng bước chân chậm chạp của hắn tiến về phía trước, cứ bình thản như vậy mà không biết mình đang bị theo dõi từ xa. Người của Dương sư phụ đang chĩa súng về phía Long Hà Dực, chỉ cần chờ thời cơ thích hợp thì bóp cò.

Thình thịch…

Ngôn Thần căng thẳng, nuốt nước bọt nhìn theo từng bước chân của Long Hà Dực. Anh có cẩn thận liếc nhìn về phía Dương sư phụ, máu trên cánh tay vẫn chảy xuống như thường nhưng anh đã không còn cảm thấy đau nữa.



Pằng! Pằng!

Hai viên đạn liên tiếp được bắn ra, trúng thẳng vào người của Long Hà Dực. Hắn không lường trước được chuyện này lại xảy ra, càng không lường được mình lại bị Ngôn Thần chơi một vố đau như vậy.

"Thằng khốn… mày… "

Long Hà Dực vừa ôm lấy bụng vừa chỉ bàn tay đầy máu về phía của Ngôn Thần. Tiếng súng vừa rồi đã làm kinh động đến đàn em của Long Hà Dực, nhưng bọn chúng chưa kịp phản ứng thì đã bị người của Dương sư phụ xử lý hết.

Trong lúc hai bên bắn qua lại, Ngôn Thần đã chạy vội về phía của Diệp Hoan. Cái tên trước đó giữ cô đã bị bắn chết nên Diệp Hoan mới có thể an toàn mà chạy tới bên cạnh Ngôn Thần.

Diệp Hoan sợ hãi ôm chầm lấy Ngôn Thần, cô không kìm được những giọt nước mắt sợ hãi, toàn thân run rẩy thốt lên:

"Ngôn Thần, em sợ…"

"Không sao, tất cả đã ổn thỏa rồi, em đừng sợ."

Ngôn Thần vuốt ve mái tóc của Diệp Hoan, anh xoa xoa nhẹ lưng của cô, hôn lên trán của cô để an ủi. Thực sự khoảnh khắc vừa rồi anh đã rất sợ, sợ rằng kế hoạch dụ Long Hà Dực bước đến sẽ không thành công. Bởi vì nếu hắn không nghe lời Ngôn Thần mà bước đến thì Dương sư phụ cũng chẳng có cơ hội để ra tay.

Tư Khuynh được Âu Dương Vũ Thiên ẵm trên tay, thằng bé vì kiệt sức và sợ hãi nên đã thiếp đi. Như vậy cũng tốt, một đứa trẻ 5 tuổi như Tư Khuynh vẫn không nên chứng kiến cảnh tượng đầy máu me thế này.

Ngôn Thần bám lấy vai của Diệp Hoan, giúp cô thoát khỏi vùng nguy hiểm. Nhưng thật không may, đàn em còn sót lại của Long Hà Dực đã để ý đến hai người họ, anh ta giương súng bắn trúng vào hông của Ngôn Thần.

Pằng!

"Hự…"

"Ngôn Thần, Ngôn Thần!"

Ngôn Thần vừa bị bắn, suýt nữa thì đã ngã xuống mặt đất, may mà có Diệp Hoan đỡ kịp. Cô hốt hoảng đỡ lấy anh, cố gắng lết từng bước tới chỗ Dương sư phụ.

Cái tên ban nãy bắn lén Ngôn Thần đã bị Âu Dương Vũ Thiên xử lý ngay sau đó. Nhanh chóng, đỉnh núi hoang vu này đã chất đầy xác chết. Long Hà Dực chết rồi, Hắc Long cũng sớm chìm theo.

"Vũ Thiên, con và Diệp Hoan mau chóng đưa Ngôn Thần tới bệnh viện đi." Dương sư phụ vội vàng lên tiếng.

"Còn người thì sao?"

"Ta còn chuyện phải xử lý nốt, ba đứa cứ đi trước đi."

Dương sư phụ không nói rõ chuyện mình phải xử lý nốt là gì nhưng Âu Dương Vũ Thiên cũng ngầm hiểu được. Anh ta đưa Tư Khuynh cho Diệp Hoan, còn mình thì cõng Ngôn Thần đang bị thương xuống dưới tìm xe để đưa anh tới bệnh viện. Diệp Hoan hấp tấp cõng Tư Khuynh chạy theo, Ngôn Thần một lúc bị trúng ba phát đạn, không biết anh có thể qua khỏi không nữa.

/Cầu trời phù hộ cho Ngôn Thần, đừng để anh ấy chết!/

Sau khi đám người Âu Dương Vũ Thiên rời đi, Dương sư phụ liền bước đến chỗ xác của Long Hà Dực, nhặt lấy Phượng Ấn từ bàn tay của hắn. Long Hà Dực chết không nhắm mắt, tay nắm chặt Phượng Ấn nhưng vẫn bị Dương sư phụ lấy lại.

Phượng Ấn là bảo vật của Phượng Hoàng Lửa, chỉ cần có được nó, những người trước đây bị Long Hà Dực lấy đi sẽ quay trở lại nghe theo lệnh của Phượng Ấn.

Dương sư phụ phủi sạch bụi bẩn trên Phượng Ấn, đưa nó cho người mà ông tin tưởng nhất rồi giao phó:



"Cầm Phượng Ấn tới dinh thự Hắc Long, giải quyết nốt những tên còn lại đi."

"Vâng, thưa Dương sư phụ."

Vệ sĩ của Dương sư phụ tuân lệnh dẫn người rời đi. Lúc này, trên đỉnh núi chỉ còn Dương sư phụ đứng giữa đống xác chết ngổn ngang trên mặt đất. Cảnh tượng đẫm máu này trông thật kinh tởm nhưng Dương sư phụ vẫn giữ được sự bình tâm, ông chắp tay ra sau lưng rồi ngẩng mặt lên nhìn về hướng mặt trời.

Qua con mắt của Dương Tiễn, hình ảnh Phượng Hoàng Lửa như đang hiện trên ánh mặt trời. Biểu tượng đó là biểu tượng của sự hồi sinh, Phượng Hoàng Lửa đã hồi sinh trở lại theo đúng hai nghĩa của nó.

"Mọi chuyện... đã kết thúc êm đẹp rồi!"



Hai ngày sau, tại bệnh viện.

Từ lúc Ngôn Thần làm phẫu thuật thì anh đã nằm im trên giường bệnh được hai ngày rồi. Bác sĩ nói vết thương đó khiến anh mất nhiều máu, tuy không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng cũng mất một thời gian dài để hồi phục trở lại.

Kể từ lúc đó, Diệp Hoan vẫn không rời xa Ngôn Thần nửa bước. Cô luôn ở bên cạnh anh, chăm sóc cho anh và đợi anh tỉnh lại.

Hôm nay, trong lúc đang dọn dẹp một số đồ đạc trong phòng bệnh của Ngôn Thần thì Diệp Hoan bỗng nghe thấy giọng của Ngôn Hạ.

"Chị Diệp Hoan, anh Ngôn Thần, bọn em tới thăm hai người đây."

Diệp Hoan vội vã quay đầu lại, đập vào mắt cô là Ngôn Hạ và Diệp Hiên. Cô khá bất ngờ với sự xuất hiện của họ, nên liền hỏi ngược lại:

"Ngôn Hạ, Diệp Hiên, sao hai đứa lại tới đây?"

"Bọn em nghe nói hai anh chị đang ở bệnh viện nên liền mua vé máy bay, bay về liền để thăm hai người đó." Ngôn Hạ vừa đặt hoa quả lên mặt bàn vừa mỉm cười.

"Cảm ơn hai đứa nhiều nhé!"

Diệp Hiên lặng người quan sát Ngôn Thần nằm trên giường bệnh, cậu ấy thở dài rồi vu vơ nói ra một câu:

"Anh Ngôn Thần vẫn luôn bảo vệ chị như lời đã nói, đúng là một người anh rể tốt!"

Từ trước tới giờ, Ngôn Hạ và Diệp Hoan chưa từng nghe Diệp Hiên khen Ngôn Thần một câu nào hết. Nay lại có thể nghe được những lời này thốt ra từ miệng của Diệp Hiên mà Ngôn Hạ cảm thấy vô cùng vui mừng.

Cuối cùng thì Diệp Hiên cũng chấp nhận Ngôn Thần, chấp nhận anh một cách hoàn toàn.

"Đương nhiên rồi, anh trai của em là tốt nhất mà!" Ngôn Hạ vui mừng, huých nhẹ vào tay của Diệp Hiên.

Cả gian phòng bệnh ảm đạm bỗng dưng tràn ngập tiếng cười vui vẻ. Cũng hai ngày rồi Diệp Hoan chưa nở nụ cười nào cả, hôm nay được cười một cách vui vẻ, cô cảm thấy thật thoải mái.

Lát sau, Diệp Hiên và Ngôn Hạ liền rời đi, để lại không gian riêng cho Diệp Hoan và Ngôn Thần. Không gian lại yên tĩnh trở lại, Diệp Hoan lặng lẽ ngồi bên cạnh giường bệnh, khẽ nắm lấy tay Ngôn Thần, cô nói:

"Ngôn Thần, em muốn được nhìn thấy nụ cười của anh, vì vậy… anh hãy tỉnh lại đi, em xin anh đấy!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.