Sáng hôm sau,
Vết thương của Ngôn Thần cũng đã đỡ hơn rồi nên anh quyết định xuất viện ngay lập tức. Ở trong bệnh viện vừa ngột ngạt vừa khó chịu, đi lại cũng không được tự do, điều đó khiến cho Ngôn Thần muốn trở về sớm nhất có thể.
Từ sáng sớm, tất cả mọi người đã tới phòng bệnh của Ngôn Thần, đem hoa đến chúc mừng anh được xuất viện.
Tiểu Tư Khuynh cuối cùng cũng gặp được ba nên nó vô cùng vui mừng, chạy tới muốn ba bồng bế.
"Baba, Tư Khuynh muốn bế."
Ngôn Thần bật cười xoa đầu con trai, không chần chừ anh liền bế bổng Tư Khuynh lên thật cao. Có vài ngày không gặp, thằng bé hình như đã nặng hơn lần trước. Tiểu Tư Khuynh cũng đang lớn dần rồi.
"Tư Khuynh, ba con vừa mới làm phẫu thuật, hay để mẹ bế con nhé?"
Diệp Hoan lo sợ Tiểu Tư Khuynh sẽ làm ảnh hưởng đến vết thương của Ngôn Thần nên cô đã chìa tay ra đằng trước muốn bế Tư Khuynh thay cho anh. Thế nhưng, Ngôn Thần lại không đưa Tư Khuynh cho cô, anh vẫn bế thằng bé trên tay, mắt quay sang nhìn Diệp Hoan. Anh vừa nở nụ cười thần bí, vừa trêu chọc cô:
"Hoan Hoan, đêm hôm qua em còn khóc xin anh tha cho em vậy mà hôm nay em lại sợ Tư Khuynh làm anh bị thương sao?"
Ngôn Thần tự dưng nhắc lại chuyện đêm hôm qua khiến Diệp Hoan vô cùng xấu hổ.
Một người đang bị thương như Ngôn Thần, Diệp Hoan vốn dĩ cứ nghĩ anh sẽ không "mạnh" như lúc bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-trai-tim-xin-hay-yeu-anh/2810534/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.