Giọng nói của Ngôn Thần vừa trầm vừa ấm áp, từng chữ một như mê luyến thốt ra khiến Diệp Hoan động lòng mà mỉm cười. Chỉ là một câu chúc sinh nhật bình thường thôi, có gì mà cô phải vui tới vậy?
Diệp Hoan khẽ nghiêng đầu sang một bên, cô đưa tay nắm lấy hai bàn tay của anh đang siết chặt lấy người mình, cô hỏi:
"Tư Khuynh nói anh có quà muốn tặng cho em, vậy quà đó đâu?"
Ngôn Thần tựa cằm lên vai Diệp Hoan, anh nhắm mắt lại, hít hà hương thơm trên cổ của cô rồi khẽ đáp:
"Em muốn nhận quà ngay bây giờ sao?"
"Anh nói vậy làm em tò mò quá!"
Diệp Hoan thật sự rất muốn biết món quà đặc biệt mà Ngôn Thần đã chuẩn bị cho mình là gì. Ngôn Thần buông tay ra, cẩn thận xoay người Diệp Hoan lại để cô đối mặt với mình. Nhìn thấy gương mặt đang háo hức chờ quà của Diệp Hoan, Ngôn Thần liền giơ tay lên, để nó áp vào má của cô.
"Món quà mà anh muốn tặng em chính là anh. Sao hả? Món quà này đã đủ lớn chưa?"
Nụ cười ma mị trên môi của Ngôn Thần, cộng thêm dáng vẻ lả lơi của anh dưới ánh đèn ngủ, khiến Diệp Hoan có cảm giác như Ngôn Thần thật giống một người xấu. Suy nghĩ của anh tràn ngập đen tối, đến cả cái nhìn từ ánh mắt cũng đen tối. Diệp Hoan tuy có hơi ngại ngùng nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra khó chịu.
Cô tự ý rời khỏi vòng tay của anh, ngồi phịch xuống giường:
"Ai mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-trai-tim-xin-hay-yeu-anh/2810533/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.