Nụ cười trên môi Đường Hân Nghiêng chợt tắt, ánh mắt dò xét nhìn Bạch Đình.
- Mẹ! sao hôm nay mẹ lại nhắc chị ấy.
Lúc này sắc mặt Bạch Đình khó coi, hàng chân mày lo âu nhíu lại.
Bà ta thở dài..
- Nói gì thì nói cũng là đứa con mẹ đứt ruột sinh ra mà, sao lại không thương cho được.Chỉ là chị con, con bé quá cố chấp,cũng mấy năm rồi mẹ không gặp lại nó.
Nhìn trên tạp chí bây giờ con bé thật khác...
Lúc này Đường Hân Nghiêng hơi cúi đầu, cô ta đi đến bên cạnh Bạch Đình, nửa ngồi nửa quỳ ôm lấy bà.. . đam mỹ hài
- Mẹ,mẹ đừng buồn nữa,chị ấy không cần mẹ,không thương ba mẹ,nhưng con rất thương ba mẹ.
Nói đến đây nước mắt cô ta ngân ngấn rồi chảy dài trên má.
- Dù con biết con không phải là máu mủ ba mẹ sinh ra nhưng con không bao giờ rời xa ba mẹ,hoặc làm cho ba mẹ buồn hay khổ sở.
Vuốt lấy mái tóc dài của Đường Hân Nghiêng,Bạch Đình xúc động..
- Nếu Nhược Vũ nó cũng hiểu chuyện như con có phải tốt không?
- Chị của con chấp nhận chọn công việc đó mà bỏ rơi cái gia đình này nhiều lúc nghĩ đến mẹ thật đau lòng.
Mẹ đã từng nghĩ mười mấy năm để nó chịu khổ sống ở bên ngoài mẹ rất muốn bù đắp cho nó nhưng tính khí con bé không thể hòa hợp được với cả ba lẫn mẹ.
Thật lòng mà nói nếu lúc đó không kiểm tra ADN mẹ cũng không chắc đó là đứa con gái mà mẹ đã thất lạc năm ấy.
- Được rồi, mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-trai-tim-nu-minh-tinh/968780/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.