Gió đêm thổi qua khung cửa sổ, mang theo hơi lạnh của mùa thu. Giao Nhi ngồi trên giường, cảm nhận từng cơn đau nhứt âm ỉ nơi chân. Cô vẫn chưa quen với việc phải chấp nhận thực tại, rằng những cơn đau đó đã trở thành một phần của cuộc sống hàng ngày. Căn phòng nhỏ, chỉ có ánh đèn vàng nhạt, làm cho không khí trở nên yên tĩnh hơn. Bên ngoài, ánh trăng rọi xuống những tán lá, tạo nên những bóng mờ kỳ bí.
Bất chợt, một tiếng gõ nhẹ vang lên. Giao Nhi nghe thấy giọng anh, quen thuộc nhưng lại khiến lòng cô cảm thấy bất an.
"Giao Nhi, cho anh vào được không?" Anh nói, âm điệu có chút nài nỉ.
Cô thở dài, trái tim rối bời. Có lẽ nhìn thấy anh đứng ngoài cửa như vậy cũng có chút tội. Nhưng lòng kiêu hãnh của cô không cho phép mình dễ dàng tha thứ. Giao Nhi tự nhủ:
"Đừng yếu đuối, đừng để anh ấy thấy mình dễ dàng tha thứ như vậy.
Cô đứng dậy, tiến về phía cửa, mở một khe nhỏ. Nhìn vào đôi mắt đầy nỗi niềm của anh, lòng cô lại có chút dao động.
"Vào đi, nhưng không được lên giường ngủ cùng."
Cô nói, giọng điệu cương quyết nhưng không giấu nổi sự mềm lòng.
"Cảm ơn em"
Anh nói, ánh mắt sáng lên, như thể vừa nhận được một món quà quý giá.
"Chỗ anh là cái sofa đằng kia. Em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu. Sở dĩ em cho anh vào đây là vì có lòng thương người và muốn để đức cho con thôi."
"Tốt nhất anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-trai-tim-em-bang-su-diu-dang-cua-anh/3650241/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.