Ninh Gia Tuệ đã sốt cao tới mức thần trí mê man, Tiêu Ân Tuấn ngồi bên cạnh túc trực, liên tục đưa tay lên, dùng khăn ấm lau đi từng giọt mồ hôi lã chã trên gương mặt cô.
- Bác sĩ Lý, bao giờ cô ấy mới có thể tỉnh lại?
Hắn trong lòng sốt ruột, lo lắng giống như chính mình đang ngồi trên đống lửa vội vàng lên tiếng hỏi vị bác sĩ riêng của Tiêu gia.
Bác sĩ Lý hiện tại cũng đã ngoài năm mươi, ông đảo mắt nhìn về cô gái đang nằm yên tĩnh trên chiếc giường kia, chậm rãi trả lời câu hỏi của hắn.
- Cô ấy vừa mới uống thuốc, khoảng chừng ba mươi phút nữa cơ thể sẽ bắt đầu hạ sốt, tới lúc đó chắc cũng sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
Bác sĩ Lý dừng lại đưa tay lên chỉnh lại chiếc kính trên gương mặt, sau đó hơi hắng giọng điều chỉnh lại ngữ điệu trong lời nói của mình.
- Thể trạng của Tiêu phu nhân vốn rất yếu ớt, sau khi tỉnh lại cần phải được nghỉ ngơi an dưỡng thật tốt thì mới có thể nhanh chóng hồi phục.
Nghe lời rặn rò của bác sĩ Lý, hắn trong lòng tự thấy hổ thẹn, giọng nói cũng không được tự nhiên.
- Tôi biết rồi.
Hắn nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường, gương mặt cô lúc này sao lại trông khó coi đến như vậy, hàng chân mày cau có, bờ môi bạc phếch vô cùng xấu xí những lại khiến cho lòng của hắn cuộn sóng không yên. Ngay từ đầu cô đối với hắn chỉ đơn giản là công cụ trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-nhan-tinh/3002100/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.