Xe của Vương Hạo tiếp tục đi và chưa có điểm dừng khiến Hàm Chi vô cùng lo lắng. Tuy nhiên mọi câu hỏi mà cô hỏi Vương Hạo thì đều được nhận lại là một sự im lặng đến đáng sợ.
- Cậu hãy nói gì đi. Nãy giờ tôi đang nói chuyện với cậu đó.
Lúc này Vương Hạo mới quay sang nhìn Hàm Chi, sau đó anh đưa mắt nhìn xuống tay cô. Hàm Chi theo phản xạ cũng tự nhìn xuống tay mình. Thì ra thứ mà Vương Hạo thấy chính là chiếc nhẫn mà Lục Văn cầu hôn cô. Sau đó Hàm Chi giơ tay lên và chỉ vào chiếc nhẫn nói:
- Những gì cậu nhìn thấy chính là sự thật đấy. Tôi sắp kết hôn rồi nên cậu hãy thôi làm mấy trò trẻ con này đi.
- Trò trẻ con? – Vương Hạo nhíu mày – được thôi lát tôi sẽ cho em biết thế nào là trẻ con.
- Em? Ai là em cậu?
Vương Hạo nắm lấy tay Hàm Chi kéo sát vào người anh
- Chúng ta nên đổi cách xưng hô dần là vừa. Em muốn tôi gọi em là em hay vợ?
Hàm Chi vùng vẫy, cố đẩy Vương Hạo ra nhưng không thành. Loay hoay một lúc Vương Hạo mới thả tay ra khiến cô ngửa ra.
Cuối cùng, chiếc xe đỗ trước một căn biệt thư khang trang, xung quanh toàn cây cối vô cùng thoáng mát. Chỉ có điều căn biệt thự nằm ngoài thành phố nên sẽ khó tìm đường. Vương Hạo xuống xe và bế Hàm Chi ra khỏi xe, anh nhìn người lái xe ngoáy đầu một cái ra hiệu bảo họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-em-yeu-trong-dau-thuong/2988062/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.