Lục Văn một lần nữa nổi cáu lên:
- Rõ ràng em đang bênh hắn ta
- Lục Văn anh bình tĩnh lại nghe em nói. Được rồi, nếu vậy anh hãy quên hết những gì em nói trước đó đi. Vậy em hỏi anh tại sao ngày từ đầu anh không nói cho em biết mọi chuyện? Tại sao anh không nói với em chuyện Vương Hạo mua căn nhà đó, hay chuyện bác Sáu vào viện dưỡng lão, thậm chí là bác bị bệnh?
- Bởi vì chuyện đó anh không muốn em phải để tâm, anh có thể giải quyết được
- Giải quyết được? Mọi chuyện giờ đã thành như này mà anh vẫn còn nói vậy được sao?
Bác Sáu đã đi rồi anh còn muốn giải quyết như nào nữa! - Vừa nói nước mắt Hàm Chi vừa rơm rớm rơi
- Chuyện cha anh bị bệnh anh thực sự không biết. Em cũng biết tính anh mà, anh sẽ không làm ngơ nếu biết cha anh như thế.
- Nhưng anh đã làm ngơ đúng không nào? Suy cho cùng mọi chuyện thành như này một phần là lỗi của em, là tại em khiến anh thay đổi, khiến anh bỏ mặc cha mình cô độc ở viện dưỡng lão.
Lục Văn đứng dậy ôm chầm lấy Hàm Chi:
- Không! Không phải lỗi của em! Hàm Chi à, em đừng nói vậy!
Hàm Chi lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, lấy tay đẩy Lục Văn ra khỏi người mình:
- Chúng ta dừng lại ở đây đi!
Lục Văn ngơ người ra, anh không tin vào những gì mình vừa nghe thấy:
- Em… em nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-em-yeu-trong-dau-thuong/2988023/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.