Sáng sớm hôm sau, Hàm Chi và Tiểu Mễ thu dọn đồ ra khỏi nhà Tư Vũ. Ánh mắt Tư Vũ nhìn Tiểu Mễ đắm đuối không rời. Khi hai người họ chuẩn bị rời đi, Lục Văn bước ra:
- Hàm Chi! Anh có thể nói chuyện với em một chút được không?
Hàm Chi gật đầu. Hai người họ ra một chỗ vắng người để nói chuyện. Lục Văn chủ động nói trước:
- Đêm qua sau khi em nói chia tay với anh, anh đã suy nghĩ cả đêm. Hàm Chi à, anh thừa nhận khoảng thời gian gần đây anh đã hơi nóng tính với em, giấu em một số chuyện. Anh biết, trong tình yêu hai người phải có được sự tin tưởng với nhau. Nhưng chính anh đã không trân trọng điều đó, là lỗi của anh mới khiến em thất vọng về anh. Anh thật sự sai rồi, anh không biết phải nói như thế nào nữa. Liệu chúng ta có thể quay….
Lục Văn chưa nói xong, Hàm Chi đã vội ngắt lời:
- Anh Lục Văn à, những gì em muốn nói em đều đã nói tối qua hết rồi. Em nghĩ chia tay chính là cách tốt nhất để hai ta nhìn lại bản thân. Khoảng thời gian vừa qua em biết tất cả những gì chúng ta dành cho nhau là thật lòng. Nhưng giờ đây, anh và em đều đã trưởng thành, cuộc sống không chỉ có mỗi tình yêu mà còn rất nhiều việc khác đang đợi phía trước. Em hi vọng quyết định này là đúng đắn, hi vọng sau này chúng ta gặp nhau sẽ không còn là Lục Văn, Hàm Chi của bây giờ nữa mà sẽ là những con người trưởng thành hơn.
Nói rồi Hàm Chi mỉm cười, giang rộng cánh tay muốn ôm Lục Văn một lần nữa trước khi rời đi. Hai người ôm nhau, cố kìm nén nước mắt vào lòng.
Sau khi Tiểu Mễ đi, chỉ còn mình Hàm Chi trong căn phòng rộng. Cô tiến lại gần bên cửa số, nhìn ra thành phố xô bồ, tấp nập người qua lại, đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó.
“RENG…RENG….RENG…” - tiếng điện thoại của Hàm Chi bỗng nhiên rung lên
- Vương Hạo? Sao cậu ấy lại gọi cho mình? Chẳng lẽ lại bắt mình xin lỗi vì lỡ hiểu lầm cậu ta về chuyện bác Sáu?
Hàm Chi úp điện thoại xuống, không nghe.
“RENG…RENG…RENG…” - Một lần nữa chuông điện thoại lại reo lên
Lúc này Hàm Chi bắt đầu phân vân có nên nghe không thì chuông điện thoại lại tắt. Thay vào đó là thông báo có tin nhắn gửi đến. Cô mở điện thoại ra, quả nhiên không gọi được thì Vương Hạo nhắn tin. Anh gửi cho cô một tấm ảnh khiến cô ngạc nhiên
- Đây… đây chẳng phải là khu nhà mình sao? Vương Hạo.. sao cậu ta lại biết chỗ này?
Hàm Chi chủ động gọi là cho Vương Hạo
Vương Hạo ngồi trong xe thấy điện rung, ngón tay anh đập nhẹ từng nhịp vào đùi, không nghe máy.
Đến lần gọi thứ hai, Vương Hạo tiếp tục mỉm cười, tay vẫn đập nhẹ vào đùi, anh đếm “1…2…3”. Đầu dây bên kia, Hàm Chi nói:
- Tại sao cậu không nghe máy của tôi?
- Có qua có lại thôi? Sao rồi, nhìn thấy bức ảnh tôi gửi cậu chưa? Ngạc nhiên không?
- Vương Hạo, cậu dám cho người theo dõi tôi sao?
Vương Hạo mỉm cười:
- Thiên Nam xa xôi như vậy tôi còn tìm ra cậu. Huống chi giờ cậu quay vào thành phố nhỏ bé này, sao thoát khỏi tay tôi.
Hàm Chi bất lực, cô không biết phải nói gì với Vương Hạo
- Thế thì cậu cứ ngồi dưới đấy đến sáng mai đi. Tạm biệt.
- Khoan! - Vương Hạo nói - Xuống đây, chúng ta cần nói chuyện.
- Đương nhiên là không rồi.
- Tôi muốn nói chuyện về chuyện của Lục Văn
Nghe thấy Vương Hạo để cập đến Lục Văn khiến Hàm Chi có chút mềm lòng. Cô bắt đầu lúng túng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]