p class="watch-page-fiction-content">Tuyết Chi mặc dù đi lên được cầu thang rồi, nhưng cô vẫn nghe được tiếng gọi với của Minh Khang. Lâu rồi cô vẫn chưa đi chơi, hay là mềm lòng để tha thứ anh rồi được đi chơi nhỉ? 
Nhưng Tuyết Chi lại lắc đầu. Vì ai mà cô ra nông nỗi này? Cũng là nhờ công của Minh Khang nên cô mới phải vác cái thân đau này đi chứ. Không thể tha thứ được. 
Cô đi lên phòng, đóng cửa lại, vội vàng lên giường để nằm. Vừa nãy cô cố gắng để đi lại trước mặt Minh Khang, chứ thật ra là đau chết khiếp. Bên dưới sưng đỏ lên, cô chỉ kịp bôi một chút thuốc dưới đó, giờ vẫn chưa đỡ được. Tuyết Chi chỉ kiên cường đến mức vậy thôi. 
Lên giường nằm, có vẻ cái thứ gọi là “liệt giường” cũng đến với cô rồi. Ước gì cô không nói mấy cái câu linh tinh đó với ả Đường Ái Sa, để rồi nhận lại hậu quả chưa kịp trở tay như thế này. Sợ đến già luôn! 
Nằm suy nghĩ linh tinh chán rồi thì lấy điện thoại ra chơi. Một lúc sau, Minh Khang mở cửa phòng đi lên. Tuyết Chi dù biết là anh nhưng cô không thèm đoái hoài đến, còn quay lưng về phía anh nữa. 
Minh Khang đi đến, kéo tay Tuyết Chi, để cô lên đùi mình. Tuyết Chi chỉ liếc anh rồi quay mặt đi chỗ khác. 
“Tuyết Chi. Đi chơi không?” 
“Không!” 
“Ồ! Không sao? Tuyết Chi bình thường rất thích đi chơi mà nhỉ? Sao hôm nay lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-em-ben-anh/3031409/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.