Kiyoto hô hấp nhân tạo, liên tục lây gọi Jury :
" Jury ! Tỉnh lại nào !!!
Xin em...Jury ! "
Đôi mắt xanh cuối cùng cũng chịu mở ra, nhìn người đàn ông trước mặt, Jury ngồi bật dậy òa khóc, tức giận oán trách.
" Tại sao...tại sao...
Tôi muốn chết cũng không được ?
Anh cứu tôi để làm gì ? "
Kiyoto cởi ngay chiếc áo ra khoác lên người Jury, đột nhiên ôm chặt lấy cô, dỗ dành, anh không nở nhìn cô đau khổ, càng không muốn cô tự vẫn. Xót xa cho người mình thương, phút chốc anh không thể giấu diếm tình cảm, bộc bạch ngay lúc đó : " Jury...
Đừng làm chuyện dại dột ! Anh rất đau lòng khi nhìn em như vậy !
Chỉ cần em nói một câu, anh sẽ có cách cứu em thoát khỏi Toume !!!
Được không ? Jury ! "
Jury sốc đến nổi ngồi im như trời trồng, không thể ngờ kẻ lạnh lùng này lại có tình cảm với mình, còn tình nguyện cứu cô thoát khỏi tay Toume. Nhưng với hoàn cảnh bây giờ, cô nào còn lòng tin với ai, huống chi Kiyoto lại là anh của Toume, chắc gì đã thật lòng muốn giúp cô. Nói không chừng Kiyoto đang muốn hại cô, gây thêm xích mích để Toume phát ghen mà hành hạ cô.
Với nhiêu đó suy nghĩ đã đủ để cô từ chối, cô vờ như chẳng hiểu gì định bỏ đi, vô tình gặp ngay ánh mắt đỏ đáng sợ đang nhìn từ đằng xa.
Toume phóng nhanh tới chỗ họ, anh bắt lấy Jury, giựt phăng chiếc áo khoác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-co-vo-cua-quy/2810148/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.