TRỜI BIẾT ĐẤT BIẾT, CHỈ MÌNH EM BIẾT
Tác giả: Tần Phương Hảo
Người dịch: Tặng cậu câu chuyện
_________________________________________________
An Thành là thành phố điển hình của phương bắc, mùa thu rất ngắn. Nhiệt độ giảm xuống rất nhanh, gần như là căn bản không cho người ta thời gian phản ứng lại. Từ mặc áo cộc tay tới mặc áo phao, chỉ trong khoảng thời gian hơn một tháng, khiến người ta trở tay không kịp, không biết nên mặc quần áo như thế nào.
Nhưng học sinh của trường Nhất Trung An Thành không phải lo lắng về chuyện này.
Bởi cho dù trời có sập xuống, họ cũng vẫn phải mặc đồng phục.
Bước vào tháng mười hai, học sinh bắt đầu chuyển sang mặc đồng phục mùa đông. Đồng phục mùa đông vẫn chia khối theo màu sắc như cũ, lớp mười hai là chiếc áo khoá Jacket màu xanh.
Ấm thì ấm thật, chỉ là có hơi cổ lỗ sĩ.
"Còn có chút nhân quyền nào không vậy? Chúng ta đã mệt như thế rồi, tại sao còn phải mặc đồng phục xấu xí như này? Không thể cho người ta một chút tự do, mặc đồ mà mình muốn mặc sao?" Hàn Thạc ngồi trên ghế lầu bầu linh tinh, "Hôm nay lúc trên đường mình bị một thằng nhóc thối gọi bằng chú!"
Lộ Hủ lười để ý đến chuyện thường ngày cậu ta lắm mồm, dùng ánh mắt vô tội nhìn cậu ta: "Đứa bé cũng có gọi nhầm đâu."
Hàn Thạc tức gần chết.
"Đồng phục như thế này, mình không tin có người mặc đẹp được."
Lộ Hủ cảm thấy vẫn là phải xem người đó là ai, ví dụ như Khúc Tu Ninh mặc rất đẹp.
Dáng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-biet-dat-biet-chi-minh-em-biet/356362/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.