TRỜI BIẾT ĐẤT BIẾT, CHỈ MÌNH EM BIẾT
Tác giả: Tần Phương Hảo
Người dịch: Tặng cậu câu chuyện
_________________________________________________
Lộ Hủ in những tấm ảnh chụp được ở lễ kỷ niệm thành lập trường ra, trừ những tấm không có hình của Allen, những cái còn lại cô đều cầm hết qua cho Trương Vãn Ức.
Tấm ảnh góc nghiêng của Khúc Tu Ninh cũng bị cô chọn ra.
Với tay nghề chụp ảnh có thể nói là không chút kĩ thuật nào của Lộ Hủ, vậy mà không ngờ ảnh chụp lại rất đẹp.
Chàng thiếu niên nhìn về phía xa, con ngươi sâu thẳm như nước, cả người anh được bao lấy bởi ánh mặt trời dịu dàng, hàng lông mi chồng lên nhau đổ bóng xuống đáy mắt.
Ống kính tele có tác dụng mở rộng viễn cảnh, những toà nhà cao tầng trong thành phố hội tụ lại trong một chiếc ống kính, trùng trùng điệp điệp ở phía sau chàng thiếu niên, có một loại cảm giác thanh xuân tràn ngập tình thơ ý hoạ.
Cuối cùng Lộ Hủ cũng tin rằng ống kính có thể truyền đạt được tình cảm của nhiếp ảnh gia.
Khi Lộ Hủ tới tìm Trương Vãn Ức, lớp sáu đang trả bài thi tháng, rất nhiều người đi đi lại lại trong lớp học cùng một lúc, bầu không khí ồn ào.
Trên bàn học của mỗi người đều bị phủ trắng như một lớp tuyết bởi tờ bài thi, có người vui mừng có người sầu muộn.
Lộ Hủ đứng ở cửa lớp sáu, đưa mắt liền nhìn thấy Khúc Tu Ninh.
Trong phòng học rất ồn ào, Khúc Tu Ninh ngồi ở vị trí sát cửa, cúi người chống lên mặt bàn, đang cùng bạn học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-biet-dat-biet-chi-minh-em-biet/356361/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.