Edit: Thư
Ti Mệnh: “?”
Lê Tương: “?”
Tần Sùng Lễ: “…”
Tần Tiêu Nhiên: “…”
Bé con bật cười thành tiếng, tụt xuống khỏi người Lê Tương, chèo sang Tần Mục Dã, chọc ngón tay vào trán cậu: “Anh hai nói gì vậy, dựa vào vai vế của chú Ti Mệnh, chú ấy phải là cụ của cụ của cụ của cụ của anh đấy.”
Tần Tiêu Nhiên cạn lời: “Anh hai, anh có em trai rồi, không cần thêm đâu, thật sự không cần.”
Tần Mục Dã ôm bé con lên, kéo vào lòng xoa xoa, nói không nể mặt: “Bây giờ là ở trần gian rồi, đây địa bàn của chúng ta, cậu ấy nói muốn học sống như người bình thường còn gì, gọi một tiếng anh trai, anh là người anh tốt, có gì anh đây bảo kê!”
Ánh mắt mọi người dồn về phía Ti Mệnh.
Ti Mệnh cười khẽ, duy trì phong thái tao nhã lịch sự.
Lê Tương cảm thấy cậu thiếu niên đẹp mắt này rất hiền lành, chỉ sợ cậu ấy bị Tần Mục Dã chèn ép, vì muốn duy trì quan hệ hài hòa với gia đình mà thật sự gọi một tiếng anh.
Tần Mục Dã vội nhưng vẫn chờ.
Ti Mệnh nhếch môi, mặt không đổi sắc, nói: “Sợ rằng cậu đang mơ giữa ban ngày rồi.”
Tần Tiêu Nhiên không kiềm chế được, phá lên cười.
Cậu biết thần Ti Mệnh cường đại, uyên thâm khó lường sẽ không bị anh hai chèn ép.
Tần Mục Dã xanh mặt, ngay lập tức tố cáo với con bé trong ngực: “Tần Miên Miên, em nhìn xem, cậu ta mắng anh, con chó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-ban-muoi-muoi-ba-tuoi-ruoi/3017506/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.