Edit: Thư
Ngực Tần Tiêu Nhiên phập phồng, không cần nhìn vào gương cậu cũng có thể tưởng tượng biểu cảm mất kiểm soát của bản thân.
Một thanh niên đang tuổi dậy thì, da mặt mỏng làm sao có thể cho phép một đứa trẻ ba tuổi rưỡi thấy mắt mình đỏ hoe…
Cậu không chịu được, đành gác tay lên bàn, gục mặt xuống.
Miên Miên kiễng mũi chân, tò mò nhìn cậu một lúc lâu.
Anh ba chừa cho bé cái gáy nên bé không nhìn được gì.
Miên Miên kéo tay áo Tần Tiêu Nhiên, hỏi nhỏ: “Anh Tiêu Nhiên, sao anh lại gục mặt thế?”
Tần Tiêu Nhiên nỗ lực kiềm chế giọng nói run rẩy, trả lời cho có lệ: “Anh… học nhiều quá bị mệt nên ngủ một lúc.”
Bàn tay nhỏ bé vẫn kéo cậu, “Nhưng anh phải ăn cơm, anh không ăn làm sao ngủ được?”
Tần Tiêu Nhiên sợ bé nhận ra mình khác thường, gấp gáp nói: “Không cần, anh mệt quá, nghỉ một lá thôi, em xuống dưới ăn cơm trước đi.”
Miên Miên ngạc nhiên chớp mắt, không nghĩ ra tại sao anh ba đang rất có tinh thần lại mệt mỏi thế này?
Cô bé nghĩ một lúc, bật cười, đoán được thứ gì, cố ý hỏi anh trai: “Anh không lên giường ngủ ạ, mà sao anh ngủ lại phải giấu mặt vậy?”
“…” Tần Tiêu Nhiên luống cuống, tại sao con bé này hỏi nhiều thế nhỉ!
Hỏi cậu không nằm, rồi lại hỏi sao không lộ mặt.
Định làm mười vạn câu hỏi vì sao hả!
Cậu thấy hơi khó thở: “…Anh thích thế, Tần Miên Miên, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-ban-muoi-muoi-ba-tuoi-ruoi/3017413/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.